
bị đàn ông tiếp xúc, đặc biệt khi nghĩ
đến chủ nhân đôi tay kia là người cô thích kề cận không rời từ bé An Nặc hàn,
một trận tê dại truyền tới bụng dưới, dấy lên ngọn lửa.
Mạt Mạt nỗ lực mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt,
cô rất muốn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn rõ anh xa lạ như vậy, để xác định anh thật
có phải là "anh Tiểu An" cô đã thầm mến từ bé không.
Ai dè, càng nhìn càng phát hiện ra anh hôm nay hoàn
toàn khác biệt với thường ngày, trong men say, con mắt anh khép hờ, trong con
ngươi ánh lên ngọn lửa, nước da trần dưới ánh đèn tản ra sức quyến rũ của đàn
ông.
Cơ thể anh cao gầy, đương cong trên người cương nghị,
tựa như tích lũy sức lực vô hạn... Còn có lồng ngực anh, rộng rãi bằng phẳng
như vậy, hai điểm đỏ thẫm trước ngực lại vô cùng hấp dẫn...
Cô quên phản kháng, An Nặc Hàn lại càng trắng trợn
hơn, anh buông tha cho môi của cô, dọc theo cổ hôn xuống, đầu lưỡi trằn trọc
trên làn da cô.
Thế giới như quay tròn, Mạt Mạt dường như trông thấy
trên màn trời màu đen nở rộ một vùng hoa bỉ ngạn màu đỏ rực, ngôi sao ánh vàng
rơi xuống biển khơi rộng lớn, sóng biển vàng rực cả mảng trà mi
* Hoa trà mi
https://tieuphongca.wordpress.com/2012/03/31/hoadomi/
"Ừm..." Mạt Mạt không nhịn được duỗi thẳng
người, sự sảng khoái vô hạn khiến cô khó mà đưa tay khước từ.
"Đừng..."
An Nặc Hàn bắt được tay cô, cố định chúng sau lưng cô.
Sau đó dùng tay kia lưu luyến vuốn ve cơ thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Đồng thời bờ môi anh còn chuyển qua sau tai cô, khẽ khàng ngậm lấy vành tai cô…
Cơ thể như nụ hoa chờ ngày nở của Mạt Mạt căn bản
không thể chịu được loại khiêu khích này. Toàn bộ tri giác cùng sự sung sướng
của cô đều bị anh nắm trong tay, cánh tay cô đặt lên cổ anh, từ phản kháng biến
thành nghênh hợp...
"Anh Tiểu An..." Dưới sự khiêu khích thật
thành thạo của An Nặc Hàn, cô dần dần cảm thấy cơ thể không không chế được, cảm
giác khoan khoái mãnh liệt khiến cô trống rỗng một cách kỳ lạ, toàn thân đều có
một loại mong muốn có cái gì lấp đầy kỳ vọng vì cô.
An Nặc Hàn gắt gao đặt cô lên vách tường, môi lưỡi
thăm dò vô tận trên cơ thể cô, cuối cùng ngầm lấy nụ hoa đang gắng gượng của
cô.
"Ư... Đừng..."
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen như mực
ngoài phòng tắm.
Gặm cắn mút liên tiếp rơi xuống cơ thể của cô, cả
người đắm chìm, đã định trước sẽ thế nào cũng đắm chìm cùng với tâm hồn.
Nghe thấy anh hô hấp gấp gáp, tiếng ngâm hưng phấn từ
trong miệng bật ra, Mạt Mạt hoàn toàn mê loạn.
Thế giới đều đang đảo điên, không phân biệt là đêm hay
ngày, cũng không kể là đêm hay là ngày...
Người đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt anh say đến
nỗi không còn có tiêu cự, xa xôi đến nỗi không có có cách nào chạm vào được.
Nhưng cô không quan tâm, có thể được anh ôm lấy, cho
dù chỉ là là một đêm yêu mê loạn, đủ rồi!
Hô hấp của anh càng ngày càng hỗn loạn, bờ ngực phập
phồng kịch liệt, trong quần càng đầy càng chật...
Cuối cùng, An Nặc Hàn cũng không kiềm chế nổi nữa, lấy
tay nâng một chân cô lên, nhẹ nhàng dùng sức, chân của cô liên bị giơ cao lên,
dán tại vách tường.
Lúc này, vùng đất bí ẩn nhất của thiếu nữ phơi bày
trước mắt anh... Vùng đất u mật kia khiến tất cả suy nghĩ kiềm chế tứ chi của
anh đều chị cắt đứt, toàn bộ lý trí sụp đổ.
Anh tìm kiếm tới cửa hầm nhỏ hẹp kia.
Mềm mại một cách kỳ diệu.
"Đừng..." Mạt Mạt khẽ rên rỉ, cơ thể dưới sự
đụng chạm của đầu ngón tay anh mà run rẩy.
Dịch thể ấm nóng ẩm ướt rơi vào đầu ngón tay anh...
"Ừm... Đừng! Không..." Cô kêu gọi, trong lời
từ chối mê muội tràn đầy khát vọng và mong đợi, muốn anh nhanh lấp đầy sự trống
rỗng của cô.
An Nặc Hàn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, buông
chân cô ra, nhanh chóng cởi thắt lưng.
Trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ của anh, cả người
Mạt Mạt mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, vội vàng đưa tay chống vào vách tường.
Tay vừa vặn chạm tới van vòi sen, một luồng nước chảy
vọt xuống, dập tắt dục vọng sôi sục.
An Nặc Hàn cứng đờ đứng dưới làn nước lạnh, màu đỏ
thẫm trong đôi mắt dần dần nhạt đi, lý trí bị dục hỏa chôn vùi cuối cùng cũng
trở về bộ não anh. Anh đang làm cái gì, muốn chiếm đoạt một cô gái non dại mười
sáu tuổi, mà cô gái kia chính là Mạt Mạt được anh bao bọc lớn lên trong lòng
bàn tay anh, suýt nữa đã gây nên bi kịch không cách nào nghịch chuyển được.
May là Mạt Mạt kịp thời dùng nước lạnh giội tỉnh anh,
bằng không anh cả đời đều không thể tha thứ cho chính mình.
Anh lắc lắc đầu, hai tay lau đi nước lạnh trên mặt,
khàn giọng nói: "Cám ơn!"
Mạt Mạt hiểu rằng anh đã tỉnh táo lại rồi, lúc không
nên say thì say, lúc không nên tỉnh thì vì cái gì lại phải tỉnh.
Cô khoanh hai tay xấu hổ xoay người, tắt vòi nước.
"Xin lỗi." Anh cúi người nhặt chiếc áo ấm
ướt trên mặt đất lên, mặc vào người. "Xin lỗi! Anh uống say!"
Mạt Mạt gượng gạo cười, sau lại nói không ra cái gì.
"Không sao. Em sẽ không để bụng đâu."
Anh rời khỏi phòng của cô.
Để lại Mạt Mạt một mình đứng trong phòng tắm, gượng
cười.
Không có người phụ nữ nào sẽ không để bụng chuyện đàn
ông tại thời điểm m