
ng nhìn thấy nó nữa!"
Tên lão đại kia khinh thường dùng tiếng Anh hỏi:
"Mày là ai?"
"Tôi là bố của Anthony." An Dĩ Phong đặt hai
vali dollar Mỹ lên bàn. "Tôi chỉ có một đứa con trai là nó, cho dù thế
nào, hôm nay tôi nhất định phải dẫn nó đi."
Tên lão đại kia nhìn tình hình lúc đó, vừa cầm tiền
chạy đi vừa nói. "Hừ! Về sau quản lý tốt con trai mày, lần sau tao nhìn
thấy nó, nó cũng không có vận may như thế nữa đâu."
"Ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"
Khi rời khỏi, An Nặc Hàn nằm trong xe cấp cứu lấy tay
đè vết thương trên người mình, máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ hở.
"Xã hội đen, không tốt đẹp như con nghĩ
đâu..." An Dĩ Phong lôi ra một gói băng gạc không biết từ đâu, thành thạo
băng bó cho anh. "Con muốn sống, thì phải để người khác chết không có chỗ
chôn..."
Ngày hôm sau, tin tức tít trên báo khiến người khiếp
sợ, lão đại xã hội đen nào đó bị người ta bắn chết tại một góc phố, trên người
có hơn trăm vết súng, máu thịt lẫn lộn.
Dựa theo những gì cảnh sát điều tra lấy chứng cứ, hung
thủ là sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu là hai vali dollar Mỹ trong tay người
chết...
Từ sau đó, An Nặc hàn trở lại trường học ngoan ngoãn
đọc sách.
Nhưng anh nhớ kỹ một đạo lý: đừng nhân từ đối với kẻ
địch của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu mình.
***
Khoảng một, hai giờ sáng, An Nặc Hàn được bảo vệ Thiên
đường & Địa ngục lái xe đưa về nhà,
An Dĩ Phong còn đang chờ anh, "Muộn thế này mới
về?"
"Gặp được một người bạn." Anh nói năng mơ hồ
đáp lại. "Bố, có phải bố có chuyện muốn nói với con?"
An Dĩ Phong vốn định nói chuyện với anh, thấy bước
chân anh đã loạng choạng, nói cũng chẳng rõ, khua tay: "Đi về nghỉ trước
đi đã, ngày mai nói sau."
An Nặc Hàn trở về phòng, vừa mới cởi áo khoác vất trên
giường, Mạt Mạt đã đi vào.
Anh day day trán, bộ não bị rượu làm tê liệt bắt đầu
đau nhức. "Anh đánh thức em à?"
"Em đang đợi anh."
Trong phòng, hỗn hợp mùi nước hoa và hơi rượu không
quanh quẩn tại một chỗ mà phiêu tán khắp nơi, kích thích khứu giác của con
người.
Mạt Mạt nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào vết son
môi đỏ chói trên cổ áo sơ mi của anh một lúc rất lâu, mới từ từ thả lỏng bàn
tay đang nắm chặt. "Em muốn hỏi rõ, chuyện hôm nay rốt cuộc có phải anh
làm hay không?"
Lại là chuyện này. "Vì sao em hỏi anh? Sao em
không đi hỏi Tiêu Thành?"
"Bởi vì..." Bởi vì An Nặc Hàn đối với cô mà
nói là người thân thiết nhất, có lẽ người ta khi gặp phải bất kỳ nghi hoặc nào
không giải thích được, sẽ vô thức tìm hỏi người nhất cận với mình.
"Anh nói cho em biết là cậu ta làm, em có tin
không?"
Mạt Mạt lắc đầu, "Anh uống say rồi!"
An Nặc Hàn kéo mạnh cánh tay cô, không kiềm chế được
cơn giận: "Em có phải cho rằng anh ta trong sạch, linh hồn anh ta không
nhiễm một hạt bụi... Chỉ có loại đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như anh mới có thể
lái xe đi đâm người?"
"Anh quả thật không thể nói lý nữa!" Mạt Mạt
vùng vẫy: "Thành làm sao có thể sai người lái xe đâm chị gái của chính
mình?"
Anh buông cô ra, lạnh lùng nói: "Nếu đã không
tin, cớ gì còn hỏi anh?"
"Em..."
"Anh mệt rồi, có cái gì muốn nói mai hẵng nói
đi."
An Nặc Hàn mệt mỏi ngồi trên giường, dùng sức day day
giữa trán, đầu đau khiến suy nghĩ của anh trở nên lộn xộn.
Mạt Mạt nhìn vẻ mệt mỏi của anh, lại nhìn tới dấu hôn
trên cổ áo anh, cô cố gắng không cho chính mình nghĩ sâu hơn, nhưng trước mắt
hiện lên một cách rõ nét hình ảnh anh hôn mãnh liệt, nhiều lần với một người
phụ nữ xa lạ ở trên giường.
Cô ngây ngốc chờ trong phòng anh đến bây giờ, lo lắng,
sốt ruột vì anh. Còn anh thì ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, sớm vất cô ra khỏi
đầu.
Hai bàn tay Mạt Mạt nắm chặt lại, ra sức đèn nén lửa
giận đang bùng cháy mãnh liệt trong lồng ngực.
"Được rồi... Hy vọng ngày mai anh chừa lại chút
sức lực cho em!"
Mạt Mạt trở lại phòng của mình, chạy ào vào phòng tắm.
Cô cởi quần áo, liều mạng dùng nước lạnh làm nguội đi
ngọn lủa nóng rực trong lồng ngực, dội đi những hình ảnh xấu xí dơ bẩn chồng
chéo không ngừng trong đầu.
Nỗi hận và ghen tị tựa như nước lạnh chảy dọc trên cơ
thể, dập tắt tình yêu của cô.
Không nhìn thấy anh, nhớ thật nhiều. Gặp được rồi...
còn không bằng không gặp!
Yêu một người đau đớn như thế đấy, buông tay so với
"yêu" lại càng thêm đau.
Cô lạnh run người quỳ dưới đất, ôm lấy khuôn mặt, chất
lỏng nóng bỏng cũng không đè nén được nữa, trượt xuống gò má.
Cô khóc thút thít, lại ra sức cười nhạo bản thân ngu
xuẩn, vô dụng!
An Nặc Hàn cởi hai chiếc khuy sơ mi mới phát hiện ra
trên cổ áo mình có dấu hôn. Anh sớm không nhớ nổi những người phụ nữ kia tới
gần anh lúc nào, để lại vết tích dơ bẩn này.
Nhớ tới những khuôn mặt dung tục của mấy cô gái hầu
rượu, anh chán ghét lau đi, quyết định cởi áo sơ mi ra ném xuống.
Vừa mới cởi nút thắt, anh loáng thoáng nghe thấy phòng
bên cạnh vang lên tiếng nức nở rất khẽ.
"Mạt Mạt?" An Nặc Hàn gọi một tiếng.
"Em đang khóc sao?"
Đợt một lúc, phòng bên cạnh không có tiếng trả lời,
Anh có phần lo lắng, bước chân không ổn định đi tới ngoài cửa phòng Mạt Mạt: