
g?"
"Không liên quan đến Thành! Là con..." Mạt
Mạt lấy tay xiết chặt ga giường, ép chính mình không được nhớ tới mọi chứ về An
Nặc Hàn, nhất là nụ hôn ngày hôm qua.
Sau một lúc lâu, cô ngẩng mặt lên, một bộ dáng không
vấn đề gì hết: "Là con đã quen với cuộc sống không có anh ấy... Không có
anh ấy con vẫn có thể sống tốt..."
Hàn Trạc Thần có chút nghi ngờ lời cô nói, ông vừa
muốn nói gì đó, Hàn Thiên Vu đã kéo kéo ông. "Đã khuya rồi, Mạt Mạt cũng
đã mệt, anh để con bé nghỉ ngơi đi, có gì muốn nói thì để ngày mai hẵng
nói."
Hàn Trạc Thần lưỡng lự một chút, đứng dậy chỉ vào đống
hỗn độn trên giường. "Được rồi! Thiên Thiên, em giúp Mạt Mạt dọn lại mấy
thứ này một chút đi."
Sau khi ông rời khỏi, Hàn Thiên Vu lôi từng chồng quần
áo trong vali hành lý ra ngoài, cẩn thận gấp lại.
Bà liếc nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm dưới tay Mạt
Mạt, dịu dàng hỏi: "Có phải con giận dỗi gì Tiểu An không?"
"Mẹ à, anh ấy trước giờ không yêu con, anh ấy
đồng ý lấy con là do bố và chú Phong ép buộc mà."
"Sao con biết anh ấy không yêu con?"
"Tại trong mắt anh ấy, con vĩnh viễn là một đứa
trẻ con!"
Cô không muốn nói nói cho bất kỳ ai về chuyện tấm ảnh,
vì cô hiểu chỉ cần cô nói ra, bố cô sẽ có một vạn phương pháp chia rẽ họ. Cô
không muốn cô gái tên "Thâm Nhã" kia biến thành Tiêu Vi thứ hai.
"Mẹ, mẹ có thể khuyên bố giúp con không, để bố
đừng quản chuyện của con nữa. Con đã trưởng thành rồi, con muốn gì tự con
biết."
Hàn Thiên Vu không nói gì nữa, gấp lại mấy bộ quần áo
rồi cất vào trong tủ, sau đó giúp cô sửa sang lại ga trải giường rồi mới rời
khỏi.
***
Trở lại phòng mình, Hàn Thiên Vu nhẹ nhàng đóng cửa,
quay người thấy Hàn Trạc Thần ngồi trên ghế, hàng màu cau chặt lại, như là hết
cách.
Không ai hiểu chồng mình hơn bà, ông là một người tốt,
một người tốt trên tay dính đầy máu tươi, cả đời tràn ngập tội ác --- việc này
nghe vô cùng mỉa mai. Cũng chỉ có người phụ nữ trưởng thành bên cạnh ông như bà
mới có thể biết loại mỉa mai này ẩn chứa ít nhiều chuyện cũ.
"Thần!" Bà ngồi xuống tấm thản bên cạnh ông,
bàn tay mảnh khảnh vuốt ve ngón tay thon dài của ông. "Anh tự mình động
tay à? Còn làm trước mặt Mạt Mạt?"
Hàn Trạc Thần không hề phủ nhận.
"Hơn mười năm rồi chưa thấy anh tức giận nhiều
như vậy." Hơn mười năm nay, Hàn Trạc Thần dù có tức giận cũng không đích
thân ra tay, tối đa chỉ để An Dĩ Phong ra mặt dạy dỗ mấy người chọc tới ông.
"Anh quyết không cho phép bất kỳ ai tổn thương
đến Mạt Mạt." Ông dừng lại một chút, thở dài: "Đáng tiếc là Mạt Mạt
không hiểu."
"Anh đừng vội, đợi Mạt Mạt hết giận, em khuyên nó
lần nữa." Nếu nói trên thế giới này có người nào có thể khiến người đàn
ông từng trải qua mưa gió như Hàn Trạc Thần hết cách, thì cũng chỉ có đứa con
gái bảo bối của họ. "Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh. Anh vào tắm thư
giãn một chút đi."
Hàn Thiên Vu đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước bốc lên
hơi nóng ào ào chảy xuống.
Bà ngồi một bên bồn tắm, lấy tay thử độ ấm của nước,
đổ sữa tắm và tinh dầu sương ngưng đã được chuẩn bị tốt vào trong bồn.
Tuy rằng không tán thành cách làm của Hàn Trạc Thần,
bà cũng không muốn oán trách ông bất cứ thứ gì, vì bà hiểu rõ ông yêu Mạt Mạt
đến nhường nào.
Từ ngày đầu tiên Mạt Mạt ra đời, một đứa trẻ sơ sinh
nhắm mắt mà bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, khuôn mặt có ba phần tương tự với ông
khiến ông cảm thấy có thứ xúc động trước đây chưa từng có.
Kia thật sự không phải là chiếm hữu hay ỷ lại, mà là
một loại tình cảm thật sự có ý nghĩa - tình yêu của cha...
Ông nói với bà, Mạt Mạt dù là con gái hay con trai
cũng không quan trọng, cô bé là con của hai người, chảy trong người huyết thống
của họ, cũng là bằng chứng của tình yêu hai người.
Vinh nhục cả đời ông, tang thương cả đời ông, đều trở
nên chẳng đáng gì.
Ông chỉ hy vọng có thể để Mạt Mạt được trưởng thành
vui vẻ và khỏe mạnh.
"Mạt Mạt và em nói những gì?" Hàn Trạc Thần
không biết đã tiến vào phòng tắm từ lúc nào, hỏi bà.
"Nó xin chúng ta để kệ chuyện Tiểu An và con
bé." Hàn Thiên Vu do dự một chút, nói: "Thần, từ sau khi biết Thành,
Mạt Mạt thay đổi rất nhiều... Nhất là mấy tháng gần đây, nó liên lạc với Tiểu
An càng ngày càng ít, tôi hôm nay Tiểu An quay về Anh mà nó còn có thể chạy đến
bar tìm Thành. Mạt Mạt liệu có thể..."
Hàn Trạc Thần day day giữa trán. "Đấy là điều anh
lo lắng nhất."
"Nếu nó thật sự yêu Tiêu Thành, anh định sao bây
giờ?"
"Không có cách nào hết!" Ngay cả thần linh
cũng đều không thể chi phối tình cảm của con người, ông có thể có cách nào đây.
"Thần, Tiêu Thành là dạng người thế nào?"
"Một người thông minh! Cậu ta bị đánh gần chết
cũng khôi chịu cầu xin tha thứ, kiên trì nói cậu ta thật lòng yêu Mạt
Mạt." Hàn Trạc Thần nhếch khóe miệng, cười nhạt: "Nếu cậu ta nói cậu
ta không yêu Mạt Mạt, cậu ta là vì trả thù mới lừa gạt tình cảm của Mạt Mạt,
anh cũng không khinh địch như thế mà bỏ qua cho cậu ta."
Bà biết, ông hận nhất người lừa dối tình cảm, lấy tình
cảm như một công cụ trả thù...
"Có thể là cậu ta thật lòng."
"Thật lòng?" Nhìn vào