
đôi mắt trong veo của
Hàn Thiên Vu, ông mỉm cười nói: "Em thấy có thể sao?"
"Đến em còn có thể yêu anh, còn có chuyện gì là
không thể?"
Đúng vậy, một cô gái có thể yêu một người đàn ông giết
toàn bộ gia đình của mình, còn có dạng tình yêu nào mà không thể phát sinh.
Nhưng phụ nữ lương thiện mềm mại giống Hàn Thiên Vu
như thế không có nhiều, cũng giống như việc đàn ông khiến người ta si mê như
Hàn Trạc Thần lại càng ít vậy.
Thế nên, cái mà người ta gọi là kỳ tích, có nghĩa là
chuyện đó sẽ không xuất hiện lặp lại nhiều lần.
Mặt nước dập dềnh phản chiếu khuôn mặt vô cùng tinh
xảo, đôi mắt trong veo, hai bá đỏ bừng, đôi môi nhỏ nhắn mê người...
Đã nhiều năm trôi qua, ông đã không còn trẻ, mà bà lại
càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng ý vị.
Hàn Trạc Thần ôm bà từ sau lưng, cánh tay ôm trọn lấy
eo gầy của bà, thành thạo gỡ từng chiếc cúc trên áo. Tay ông mê mải luôn vào
trong tây phục mong manh của bà, cảm nhận nước da mịn màng co dãn.
Những lúc như này, chỉ có ôm lấy cơ thể ấm áp của bà
mới có thể khiến tâm trạng ông bình tĩnh lại.
Quần áo mỏng manh rơi xuống, ông ôm chặt cơ thể nóng
như lửa trong lòng, hít vào hương vị trên người bà, hôn lên từng tấc da tấc
thịt mà ông đã quen thuộc.
Cảm giác được bà nghênh hợp, Hàn Trạc Thần ôm lấy bà,
đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt bà xuống giường.
Làn da trần trụi tiếp xúc với nhau, xác cảm mịn màng
đưa kích tình lên tới đỉnh điểm. Ông tách hai chân của bà ra, từ từ tiến vào...
Cho dù đã từng vô số lần chiếm giữ cơ thể này, ông vẫn
cẩn thận mà che chở như những ngày xưa cũ.
Trong phòng tình dục cứ để tự do buông thả, một đêm
duy trì dục vọng không ngừng...
Người phụ nữ dưới thân càng lúc càng mềm mại, tiếng
rên ngắt quãng dần dần dày đặc hơn, ánh sáng kiều diễm di chuyển trên chiếc
giường đang lay động cực nhanh. Ông hoàn toàn say đắm, đôi tay giữ lấy chiếc eo
gần như đã mềm hoàn toàn của bà, tùy ý ôm trọng người vợ của ông.
Trọn cả một đêm, sóng biển nhấp nhô trên tảng đá ngầm,
nặng nề va chạm...
"Thần..." Bà gọi ông trong mê loạn, cơ thể
dính nhớp mồ hôi thẳng tắp, sự sung sướng của ông cũng lên tới đỉnh điểm, cuối
cùng cũng bắn vào cơ thể bà, thế giới tựa như nổ tung, tan thành mảnh vụn.
"Thần..." Tiếng gọi của bà, sự vuốt ve của
bà, khiến thần kinh căng thẳng của ông từ từ được thả lỏng.
"Thiên Thiên!" Ông mệt mỏi ghé người trên cơ
thể bà, mười ngón tay đan chặt với nhau, chầm chậm điều hòa hô hấp.
Tay bà nắm chặt tay ông, dịu dàng nói: "Em biết
anh rất thích Tiểu An. Nhưng cho dù Tiểu An có tốt cuối cùng vẫn là con trai
của An Dĩ Phong, không phải của chúng ta."
"Ừ."
"Không bằng, em sinh cho anh một đứa con trai
nhé."
Nhắc tới chuyện này, Hàn Trạc Thần lại nhớ đến cảnh
tượng bà khó sinh suýt nữa chết đi, khoảnh khắc đấy ông thật sự tuyệt vọng, thế
giới phảng phất nhưu không còn có gì đáng giá để ông lưu lại nữa.
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Câu trả lời của ông hơn mười năm nay không hề cho phép
bàn tới, ngay cả sự cương quyết trong giọng nói cũng chẳng thay đổi chút nào.
Ông làm sao không muốn một đứa con trai...
Để thừa kế huyết thông của ông, thực hiện giấc mơ của
ông!
An Nặc Hàn lúc này đang ở trên máy bay từ Australia
đến Anh. Anh nhắm mặt lại, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm giác như trước nay
chưa bao giờ mệt mỏi như thế.
Khi anh nhìn thấy Mạt Mạt dùng tính mạng của bản thân
bảo vệ một người con trai khác, khi anh nghe thấy Mạt Mạt nói ra: "Con không
muốn! Một chút cũng không muốn... Trước đây con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiện
nay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái gì mới là cái con muốn.", anh rất muốn hỏi cô:
Khi cô bảy tuổi, người khác chế nhạo cô không gả đi
được, vì sao cô không nói như vậy?
Khi cô cầu nguyện với sao băng, vì sao không nói như
vậy?
Khi anh nói trong điện thoại rằng muốn cưới cô, vì sao
cô không nói như vậy?
Khi đó anh còn chưa yêu Mạt Mạt, anh có thể rất thản
nhiên tiếp nhận.
Nhưng hiện tại, anh với Mạt Mạt không còn là tình thân
đơn thuần, cô đã chiếm giữ toàn bộ anh, phần tình cảm này nên gửi gắm nơi nào
đây?
Anh không hỏi, vì cô là một đứa trẻ. Một đứa trẻ bất
kể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.
Là lỗi của anh, là anh đã biết tình cảm của một đứa
thể không thể là thật, anh còn muốn tin tưởng.
Việc đã đến nước này, anh hẳn là cần nên tôn trọng lựa
chọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu.
Anh không muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó cô
cũng không hề miễn cưỡng anh. Thế nhưng anh nên đối mặt với áp lực từ gia đình
thế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì?
Anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
Anh không nhớ rõ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như này
đã từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi anh cảm thấy phiền loạn
trong lòng, anh đều dựa vào sofa gọi cô một cách đương nhiên: "Mạt Mạt,
qua đây đấm lưng cho anh!"
Mạt Mạt sẽ dừng tất cả mọi chuyện đang làm, chạy tới
quơ quơ nắm tay nhỏ bé của cô, ra sức đấm vào lưng anh.