
vô vọng... im lặng - không gì cả!
Nó thiếp đi... vì quá buồn ngủ và quá
mệt sau một ngày dậy sớm ẩm ương và chơi bời xả láng...
Ba giờ sáng, nó giật mình bởi điện
thoại, một tin nhắn! Nó mở máy, đọc tin: "Chết rồi!"... vẻn vẹn hai
chữ như là nó nhắn đi, tình yêu thứ nhất điên rồi, định giở quẻ với nó hả...
Ngáp ngáp... nó nhắn lại: "Con điên!"
Một tuần trôi qua như thế, chẳng thấy
người con gái ấy nhắn tin như ngày nào, chẳng thấy những cú điện thoại về đêm
một thời nó coi là phiền nhiễu, thoáng nhớ rồi nhanh chóng lãng quên, nó còn
bao thú vui khác nữa... Nghĩ về chỉ một người con gái ư? Còn đâu có nhiều hơi
sức vậy? Cuộc sống thì cứ trôi chảy, nó thì vẫn ở đây... người ta chẳng thể tan
biến như mây nếu người ta còn sống... Cứ mặc kệ đi... con bé ấy... nhất định sẽ
phải tìm đến... cầu xin ân huệ để được yêu thương...
Rồi một tháng trôi qua, nó bắt đầu
cảm thấy có gì đó như là lo lắng... Bấm số của tình yêu thứ nhất: "Số máy
quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
Nó ấn số máy nhà... Và câu trả lời
là: "Nó chết rồi!"
Vớ vẩn! Lại một trò đùa quá đáng và
quá đát rồi...
Nó phi xe đến nhà người yêu thứ nhất
- tình yêu thứ nhất...
Không khí u ám chèn màn đêm... bóng
tối loang lổ trong ngõ dài sâu hun hút... Nó bấm chuông... Một người phụ nữ
bước ra, khuôn mặt lặng lẽ trong ám ảnh của sương đêm... Nó rụt rè... mà lẽ ra
là không nên rụt rè... Nó hỏi... Và câu trả lời: "Nó chết rồi!"
Cửa ngôi nhà đóng sập lại trong mắt
nó... Nỗi hoang mang làm nó tê tái!
Nó đứng chết lặng trước cửa ngôi nhà
một thời gian dường như đã là nhà của nó, nơi nó hay đến và có những phút giây
qua ở đây... Rút điện thoại, nó rối loạn lục lọi danh sách bạn bè, gọi cho một
vài người, nhưng chẳng ai biết gì cả... Nó sực nhớ ra, có một người bạn thân
của tình yêu thứ nhất... mà nó biết nhà vì một lần đã đưa tình yêu thứ nhất đến
đó... Nó phóng xe như một thằng điên...
Con bạn ra mở cửa... Rồi nhìn nó chết
điếng... nó hỏi: "Chuyện gì thế?"... Con bé tự nhiên òa khóc... Và
ngồi sụp xuống! Nó quát lên: "Chuyện quái gì thế?"
Con bạn chạy lên nhà, vội vã chạy
xuống, tay run run đưa cho nó điện thoại... di động của tình yêu thứ nhất...
Chiếc điện thoại tắt ngóm... Nó bật lên... tay cũng run run như con bạn đang
khóc và run lên bần bật... Rồi nó vội vã gập điện thoại lại... Nó chỉ muốn biết
chuyện gì đang diễn ra chứ không phải đến đây để xem một cái điện thoại!
"Tai nạn chết rồi!"
Im lặng chỉ còn là tiếng nấc!
Nó nắm chặt điện thoại của tình yêu
thứ nhất, nhảy lên xe và định phóng đi như điên dại... Thì con bạn vội vã kéo
nó lại: "Còn nữa! Chờ đi!"
Con bạn lại chạy lên nhà, và vác
xuống một cái túi cói to đựng rất nhiều thứ: "Túi của nó đấy, nó để ở nhà
tớ trước hôm nó mất, hôm đấy, nó đi mà quên lấy... tớ định đưa cho bố mẹ nó,
nhưng... mở ra... tớ nghĩ... đưa cho ấy... thích hợp hơn!"
- Sao chết? Chết bao giờ?
- Một tháng rồi... tai nạn... đêm
mùng hai... hai, ba giờ sáng gì đó...
Một cơn mê man trôi qua như ảo giác
ư? Hay hiện thực đang chà đạp và chồng chéo lên nhau làm nó rồi loạn... dằng
lấy cái túi... Nó phóng xe đi...
Về đến nhà, nó ngồi trong toilet, gục
mặt xuống! Mắt nó ướt!
Không! Nó là thằng đàn ông tự hào rằng
đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện mà không cần đến nước mắt...
Nó vào phòng, mở điện thoại, trong
inbox có đầy ắp tin nhắn... liên tục liên tục chỉ có một cái tên "Chồng
yêu" và đó là số của nó... Những tin nhắn từ rất lâu, từ hồi hai đứa mới
quen nhau, hồi mới yêu nhau, đến khi chia tay và ngay cả tin nhắn cuối cùng,
con bé cũng không hề xoá... Dường như là, con bé xóa tất cả những tin nhắn của
mọi người ngay sau khi đọc, chỉ giữ lại một và chỉ một người mà thôi...
Cuộc gọi cuối cùng con bé gọi đi là
vào lúc 2 giờ 15 phút ngày 2/2 cho... "Chồng yêu".
...
Nó mím chặt môi và tự nhiên nó nhớ
lại một điều rùng rợn... tám cuộc gọi nhỡ vào buổi sáng sớm ngày 2/2 khi nó tỉnh
dậy... và cũng là ngày con bé bị tai nạn chết... tình yêu thứ nhất đã cố làm
một điều gì đó, cố nói một điều gì đó với nó... và sau đó thì...
Nó khóc!
Nó khóc thực sự!
Bỏ qua người yêu nó khi người đó đang
hấp hối! Ôi, nó thật... nực cười!
Nó lặng lẽ mở cái túi cói lọc cọc bao
nhiêu thứ đồ! Một cuốn sổ tay ghi chép nhỏ: "Ngày yêu nhau: 8/11... mình
nhớ còn "anh" không nhớ!"
Một cuốn sổ nữa, to hơn một chút...
hình như là nhật kí...
...
Ảo giác:
Em chỉ muốn gặp anh thôi mà! Nhấc máy
đi! Nhấc máy đi! Mai em bay rồi... Em phải đi để quên anh đi đấy, biết không?
Ngốc! Nhấc máy đi! Em xin đấy!
Một chuyến đi đã được chuẩn bị và chỉ
đến ngày cuối cùng này, em mới có can đảm để đứng trước anh... Em xin anh, nhấc
máy... vì ngày mai em sẽ đi... Ở Paris sẽ chẳng có gì có thể giúp em ôm anh lần cuối cho dù
em có nhớ anh nhiều... Anh ơi...
Tôi quanh quẩn trước ngõ nhà anh, tay
cầm điện thoại và cầu mong anh nhấc máy... Suốt gần hai tiếng đồng hồ, mọi cố
gắng dường như vô vọng... Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, không để ý chiếc xe đang
tiến lại về phía mình, theo phản xạ tôi bật dậy,