
mình anh!
Không phải là đám tang mà chỉ là một
nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài
nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
Một cái tên như bao cái tên...
...
Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của
nó... nằm im lìm ở góc nhà... Anh không hề đụng đến...
...
Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin
nhắn: "Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"
Anh bàng hoàng...
Gọi điện thoại lại cho bạn!
- Ừ, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó
bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh
cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó...
Anh chợt rùng mình... Vì những bức ảnh đó... không có rõ mặt... người con gái
kia... chỉ một mái tóc giống nhau... một cái tên giống nhau... một chỗ làm mới...
giống nhau!
Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay
run rẩy... cầm bức thư...
Nước mắt trào ra... lăn lóc trong
trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập... những tiếng nấc không
thành lời... Một bức thư đẫm máu... viết bằng máu và viết bằng một trái tim
đau...
"Anh à, em nói thật mà! Em chưa
từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn... Nhưng em không thể giải
thích... vì anh nói đúng... em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra một
lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm...
Anh à, anh đúng... anh không sai...
Nhưng có một điều anh sai...
Số tiền anh trả cho em... không đủ...
không đủ... cho một tình yêu...
Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn...
"
Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc
đời và nhiều con người... vì một người đàn ông mà hai người đàn bà phải chết...
Người đàn ông kia đã mất vợ... Và con của ông ta... đã vô tình giết chết một
người con gái yêu mình...
Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học
cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản...
nó chỉ là một con đĩ!
Sáng nay, nó dậy sớm hơn mọi ngày,
thật kì lạ với nó và hẳn là với tất cả mọi người quen biết nó bấy lâu nay...
Vốn dĩ, nó sẽ bình minh vào một buổi chiều muộn màng, bắt đầu ngày mới khi
đường phố sáng ánh đèn đêm... thường thì thói quen là vậy... Hôm nay, lần đầu
tiên nó thức dậy, khi bình minh đúng là bình minh... Mặt trời bắt đầu len lỏi
qua những khe nứt mà người ta gọi là cửa sổ... Quay mặt về phía tờ lịch, nó
nhìn: "Ngày 2/2." Ờ, ngày đẹp!
Mệt mỏi và uể oải thức dậy nhưng nó không
thể tiếp tục ngủ lâu hơn... Dụi mắt... đi vào phòng tắm... nước xả vào người...
nóng và ấm...
Bất giác nó run run...
Bận đồ tử tế... việc đầu tiên nó làm
theo phản xạ tự nhiên... là mở điện thoại... Oài, những tám cuộc gọi nhỡ lúc một,
hai giờ sáng gì đó... của tình yêu thứ nhất, lúc đó nó còn đang mải ngủ... có
nghe thấy chuông nhưng đã dập mấy lần rồi... cuối cùng khó chịu quá, nó để điện
thoại silence rồi lăn ra ngáy tiếp... Thoáng một chút thương xót cho con bé gọi
mỏi mòn, nó gọi lại cho tình yêu thứ nhất của nó...
Một thằng con trai đào hoa thì tất cả
con gái xung quanh đều được gọi là tình yêu cả... và vì các tình yêu quá nhiều
nên phải đánh số một, hai, ba...
Tiếng chuông điện thoại kêu oai oái
đến sốt ruột, mãi chẳng có ai trả lời... Tình yêu thứ nhất chẳng lẽ lại chưa
ngủ dậy sao? Có thể... à mà không thể... Bởi vì nếu thấy số của nó, với cái
nhạc chuông riêng đặc trưng dành riêng cho số nó, thì tình yêu thứ nhất sẽ phải
vội vàng nghe máy vồ vập hơn bắt được vàng chứ...
Nó vẫn coi những cú điện thoại cho
tình yêu thứ nhất là một thứ ân huệ xa xỉ... Một thứ khát khao mà chỉ cần nó
chưa kịp nhen nhóm đã khiến người con gái đó hạnh phúc vô cùng...
Lạ lùng trong buổi sáng hôm nay, điện
thoại cứ tút dài theo dòng chảy mà máy thì vẫn im lìm không người nhấc... Nó
giật mình... Chột dạ... hay cái gì đó lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng nó tím
tái...
Nó cúp máy...
Ra ngoài...
...
Mười một giờ trưa, chuông điện thoại
của nó reo lên thống thiết, mở máy, thấy số của tình yêu thứ nhất, nó nhếch mép
cười nhạt nhoà, đầu óc khoái trá với suy nghĩ hả hê rằng, con bé này chắc bây
giờ mới dậy, thấy cuộc gọi nhỡ nên vội vàng gọi cho mình đây, đã thế, không
nghe cho mà sốt ruột nhá! Nó phũ phàng cúp máy... Ngay lập tức, chuông điện
thoại lại reo lên xối xả, nó vẫn tiếp tục cúp máy... và lấy làm thoải mái lắm
với ý nghĩ đang hành hạ một kẻ quá yêu mình... Đến lần thứ mười, chuông điện
thoại đã không còn kêu lên nữa... Mọi thứ trở nên im ắng hay sự kiên nhẫn của
chủ nhân số máy kia đã trôi tuột vào ngõ cụt mất rồi? Nó cười, đi chơi với mấy
thằng bạn đến tối, lượn lờ trên những con đường lạnh lẽo và đêm về nhà... Nó
rút điện thoại ra, bắt đầu soạn một tin nhắn ân huệ cho tình yêu thứ nhất, ngắn
gọn và súc tích nhưng chắc hẳn sẽ làm con bé sướng đến tê dại và vồ vập một
cách điên đảo - nó nghĩ bụng và bấm send: "Chết chưa?"...
Bình thường, nó sẽ nhận được tin nhắn
trả lời ngay lúc ấy... nhưng hôm nay thì không, đáp lại cái màn đêm dài dằng
dặc là tiếng trống nhức nhối của kí ức và khoảng không gian mênh mang kéo dài