
ã!
Lần thứ hai, tôi tỉnh dậy
trong bệnh viện. Chẳng có ai bên tôi cả... Tôi vội vàng sờ vào bụng mình... Tôi
gào lên... Y tá vội vã chạy đến! "Chuyện gì thế này? Con... con..."
Chị y tá nắm tay, nói tôi bình tĩnh... chị ấy nói rằng tôi bị tai nạn xe... bị
chấn thương và gãy xương nữa... nhưng nhẹ thôi... còn... đứa bé... chị ấy
nói... xin lỗi...
Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì
đang xảy ra... tôi im lặng trơ trọi trong bệnh viện chờ ngày ra... Tôi viết cho
con tôi một lá thư sau ngày ra viện, và chôn nó dưới đất trước cửa nhà...
"Mẹ xin lỗi... Mẹ xin
lỗi... mẹ đã có lỗi vì yêu nhầm người! Mẹ đã sai vì yêu bố con, một người đàn
ông tồi... mẹ xin lỗi vì mẹ đã bỏ rơi con, tình yêu của mẹ... "
Lá thứ rất dài và nhoè nhoẹt
chữ vì nước mắt tôi ướt đẫm...
Và món quà cho anh trong
giáng sinh năm ấy là, cái chết của con chúng tôi mà đến giờ anh vẫn vui vẻ vì
chưa từng biết đến!
Tin nhắn cuối cùng tôi nhắn
cho anh: "Anh đã giết chết đứa con chưa thành hình! Anh đã giết chết
tình yêu em thoi thóp! Anh sẽ yêu em mãi ư?"
...
Sau khi ra viện tôi không
còn gặp anh nữa... Những người đàn ông vẫn bạc bẽo thế phải không? Chẳng cần
dứt khoát nhưng cứ tự động quên đàn bà! Tôi đứng giữa mùa đông và cười như
người cuồng loạn... Thế đấy! Cuộc đời là thế đấy! Hai người đàn ông trước
kia, bỏ tôi vì tôi giữ gìn, người đàn ông cuối cùng, ra đi khi đã "xong
xuôi" với tôi tất cả! Tôi nắm chặt kí ức về những tình yêu tôi có...
ném nó thật xa và cười khoái trá... Mất và chẳng còn gì cả... Mọi thứ ở quá xa
xôi, tất cả... ở quá xa tôi...
Anh sẽ yêu em mãi ư?
Và anh, anh sẽ yêu em mãi
chứ?
Những lời nói đau nhói tim
em...
"... Here I am
Seeing you once again
My mind's so far away
My heart's so close to stay
Too proud to fight
I'm walking back into night
Will I ever find someone to
believe?"
Em nhận ra một chân lí đúng
đắn hơn bất kì chân lí nào... Đó là... anh là đàn ông! Và vô tình, đàn ông sinh
ra đã gắn liền chữ "bạc"!
Chủ nhật, ngày 18
tháng 01 năm 2009
Mỗi con đĩ đều có một lí do vào nghề
của riêng mình... Một lí do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước...
Một lí do có thật hoặc một lí do ảo nào đó...
Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì
tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như
nghề này.
Nó coi nó là một nghề, và nó không hề
xấu hổ về cái nghề mình đang làm.
Nhưng... lí do của nó lại là...
Gia đình nó có "truyền
thống" như vậy!
Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn không
biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai
lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó không còn sinh nở được nữa... nếu
đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì
là một niềm vui... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi... Nó lớn lên
trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất... Nhưng xui
xẻo thay... nó vẫn xinh đẹp... Nó không xấu xí... Đàn bà có vốn tự có... để bán
trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn... Nó chưa
từng yêu, hai mươi tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì?
Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hòa lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi
khi quan hệ để được trả tiền. Học hành không đến nơi đến chốn, mười lăm tuổi đã
bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm
tiền dễ hơn!
Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một
dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...
Năm năm trôi qua, có đủ để một con đĩ
an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình... Người
ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó... có nên đau xót khi phải đi
theo một lối mòn...
Con người có những lựa chọn và nó
biết cái nghề nó đang làm không phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho một thứ
việc làm... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số
phận của mình, đã không chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi...
Phải chăng nó đã sai rồi sao? Những lần đi khách không phải lần nào cũng dễ
dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối... hành hạ... còn là những khách hàng
khiếm nhã... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng
đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo
lực như vậy khi làm tình...
Có hôm, nó lết dậy trên giường mà không
sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức không thể tả...
Lại một ngày trôi qua của một con phò
với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ
vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó
cười mỉa mai cái nghề và cái thói đời này...
Nó sẽ... từ bỏ!
Nó không muốn chịu cái sự đau đớn
trên thân thể thiếu nữ... không muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này
nữa...
Nhưng...
Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề?
Ai?
Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự
bắt đầu... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc...
Nó quyết định đi tìm người đàn ông
của mình, một người đàn ông mà như bao p