
Hàn Thuật cầm đũa lên rồi mới phản ứng ra lời nói của
Cát Niên, anh ngơ ngác nhìn cô.
Phi
Minh ra đi không bao lâu, Trần Khiết Khiết đã di dời mộ của Vu Vũ ra khỏi chốn
hoang dã, và chôn cùng với con gái. Chuyện này Hàn Thuật đã biết từ lâu, nhưng
anh luôn giữ kín miệng trước Cát Niên, còn căn dặn Trần Khiết Khiết đừng nhắc
đến chuyện này trước mặt Cát Niên.
Cát
Niên ngồi xuống bên cạnh anh, cũng là chiếc ghế “văn vật” nhưng nó lại vô cùng
nghe lời.
“Sao
lại không cho em biết?” Cô hỏi.
Hàn
Thuật không trả lời.
Anh
biết chuyện đó có thể đả thương Cát Niên, để cô biết rằng Vu Vũ cho dù có chết
rồi thì cũng không phải là của cô. Thế nhưng ngay cả trong cuộc tranh cãi lôi
đình ấy anh cũng không hề nói nó ra, bởi vì anh sợ Cát Niên đau lòng.
“Lễ
Thanh Minh trước em có đến thăm anh ấy, nhưng mộ đã bị dời đi rồi. Em nghĩ sẽ
không ai có hứng thú với một cô hồn, ngoại trừ người thân. Thật ra như vậy cũng
tốt.” Cát Niên thấp giọng nói.
Hàn
Thuật nuốt mì, anh đã bận rộn cả ngày trong công việc, buổi trưa cũng không ăn
gì, thật sự là đói lắm rồi, cũng chẳng còn sức đâu bới móc tài nấu nướng của cô
nữa. Anh thấy hơi kỳ lạ, lâu nay Cát Niên không có thói quen viếng mộ.
“Em cảm
thấy như vậy cũng tốt thật ư?” Anh muốn xem xét thần sắc của cô thông qua màn
khói của sợi mì.
Vẫn là
nét mặt lạnh nhạt thường ngày, không thể nhìn ra được cảm xúc.
“Nếu
anh ấy còn sống, thì cũng nên sống chung với họ.”
Hàn
Thuật vốn định nói gì đó, ngờ đâu bị sợi mì làm cho sặc đến thở không kịp. Cát
Niên vỗ lưng cho anh.
“Anh
gấp gì chứ, không ai giành với anh đâu.”
Khó
khăn lắm mới ngừng được cơn ho, Hàn Thuật tìm lại được giọng nói của mình, lại
vội vàng mở miệng.
“Từ từ
thôi.” Cát Niên nói.
“Không
phải, anh muốn nói, em không muốn dọn khỏi đây cũng được, nhưng phải cho anh
vào đây ở.” Anh dùng giọng nói ù ù quái dị nói với Cát Niên, sau đó lập tức né
khỏi ánh mắt của cô, tiếp tục chúi đầu vào tô mì.
Cát
Niên im lặng ngồi nhìn Hàn Thuật, thật kỳ lạ, bao năm qua, trong tất cả những
ảo tưởng của cô đối với Tiểu hòa thượng, lại chưa từng có cảnh tượng như bây
giờ: cô lặng lẽ, mỉm cười ngồi trước mặt anh, nhìn anh ngấu nghiến tô mì do
chính tay mình làm. Bình thường đến thế, lại chân thật đến thế.
Hàn Lâm
nói, có lúc chúng ta sẽ phát hiện ra toàn bộ niềm tin chúng ta dành cho một
người đến cuối cùng lại là một sai lầm lố bịch.
Còn
Phương Đăng nói, tôi đã không còn nhớ cánh cửa sổ đó như thế nào nữa, nói không
chừng nó căn bản không mang màu sắc mà tôi tưởng. May thay hiện giờ tôi còn một
cánh cửa.
“Không
được.” Cát Niên trả lời Hàn Thuật.
“Tại...
tại sao?” Anh đập mạnh đôi đũa xuống, mặt đỏ bừng, như hoàn toàn không thể chấp
nhận đáp án này.
Cát
Niên nói: “Vì em phải bán căn nhà này, để mua lại tiệm vải chỗ em đang làm.”
“Vậy em
ở đâu?”
Hỏi
xong, Hàn Thuật mới chợt cảm thấy mình khờ chết đi được, anh xoa xoa mặt mình,
và rồi cứ thế, nhìn cô cười.
Trang
Nhàn biết đến anh ấy là trong buổi tọa đàm nghênh đón tân sinh viên khi cô lên
đại học năm hai, bấy giờ anh chỉ là một sinh viên năm nhất vừa thoát khỏi ba
năm phổ thông khổ sở.
Trang
Nhàn sợ nhất là những nơi đông người, các hoạt động do khoa tổ chức, nếu có thể
vắng mặt thì cô sẽ không tham gia, nó chẳng bằng thời gian nằm ngủ trên giường.
Đêm đó, cô đang đứng ngay bên vực của chứng cảm lạnh, vừa chóng mặt vừa đau cổ
họng, nhưng người bạn cùng phòng Quách Vinh Vinh lại một mực xúi giục cô, rằng
nữ sinh năm hai thì cũng giống như hoa cúc vàng bắt đầu héo, một năm lâu như
vậy mà cũng không nhắm được người nào cùng bậc hay anh nào lớp cao hơn thì e là
khỏi phải trông chờ nữa, chi bằng đi khai quật “mảnh ruộng hy vọng” mới toanh.
Quách
Vinh Vinh nói chắc như đinh đóng cột, không đi nhất định sẽ hối hận. Trang Nhàn
và Quách Vinh Vinh là bạn thân của nhau, lâu nay cô lại luôn nghe theo ý của
đối phương, vì vậy cuối cùng cũng đã ngờ nghệch đến tọa đàm. Còn về đêm hôm đó,
nếu như Trang Nhàn thật sự không đến buổi lễ ấy mà là bò lên giường vào lúc 9
giờ với viên thuốc cảm rồi ngủ một giấc đến sáng, thì liệu cô có hối hận hay
không, điều này mãi mãi trở thành một vụ án không lời giải đáp. Sự thật là, cô
đã đi, đã gặp anh, và đích thật đã hối hận mất mấy năm.
Học
viện Pháp Luật là học viện trọng điểm của ngôi trường này, mỗi năm đều có rất
nhiều học sinh thi vào đây, hiện trường buổi tọa đàm tấp nập thoạt nhìn còn
tưởng là một hội chợ. Sau vài vòng lảng vảng, Quách Vinh Vinh đột nhiên dùng
khuỷu tay đẩy Trang Nhàn liên tục, nói nhỏ vào tai cô: “Này này, nhìn kìa, mau
nhìn bên kia kìa, người mặc áo màu vàng ấy!”
Thật ra
lúc ấy Trang Nhàn cũng đã nhìn thấy. Lẽ nào vì chiếc áo thun màu vàng của anh
quá nổi bật giữa dòng người? Hay vì vị trí mà cô đang đứng quá dễ dàng hình
thành sự đối lập giữa sáng và tối với anh? Cô rất ít khi quan sát khuôn mặt của
một người khác phái tỉ mỉ như vậy, đây là một việc nằm ngoài dự tính.
Những
người xung quanh càng làm cho dáng người anh cao ráo hơn, nước da được màu vàng