
uách Vinh Vinh - phó hội trưởng nơi đây - đã không chỉ một
lần làm mặt lạnh với anh. Không khó để tìm ra những tác phẩm về Hàn Thuật trong
các bài viết do hội viên mới gửi vào, Quách Vinh Vinh đọc nhiều quá rồi cũng
cảm thán: Thượng Đế quả nhiên là công bằng.
Trang
Nhàn từng lén hỏi Quách Vinh Vinh, vì sao lại không thích Hàn Thuật. Quách Vinh
Vinh bảo: “Mình ghét nhất là những công tử bột tự cho mình là bạch mã hoàng tử,
nếu không phải do gia cảnh tốt và có gương mặt hơn người, hắn chẳng là gì cả.”
Cô thường xuyên chế giễu Hàn Thuật là tên “lăng nhăng” “chẳng có tôn nghiêm”
thích “tỏ vẻ khép nép” ở trước mặt Trang Nhàn, mỗi khi nhìn các cô gái tưởng
chắc rằng đã ném bóng vào rổ nhưng thật chất là chẳng có gì, cô sẽ càng vui
mừng mà dốc sức trêu chọc.
“Cho dù
thật sự có hoàng tử thì cũng không phải người con gái bình dân nào cũng có thể
trở thành cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem là gì? Chính là người phụ nữ được toàn vẹn
về mọi thứ trừ việc có một bà mẹ ghẻ.” Đấy chính là câu nói cửa miệng của Quách
Vinh Vinh, không biết là vô tình hay hữu ý, tóm lại mỗi khi nghe thấy câu nói
này, Trang Nhàn đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng, cô có cảm giác hình như câu nói
ấy của Quách Vinh Vinh là dành cho cô.
Thật
vậy, làm sao mà Quách Vinh Vinh có thể không biết tâm tư đó của Trang Nhàn.
Trang Nhàn cứ tưởng mình giấu rất kỹ, kỳ thực thì những biểu hiện của thiếu nữ
đều ghi cả trên mặt. Mọi tin đồn về Hàn Thuật cô đều quan tâm, nhiều lúc còn
bất giác đỏ mặt. Khi Hàn Thuật xuất hiện trong phạm vi mười mét gần cô, sự khẩn
trương và vui sướng của cô là rõ ràng đến thế. Cô đích thật xinh đẹp, nhưng
những cô gái bên cạnh Hàn Thuật lại có ai xấu xí, không cần Quách Vinh Vinh nói
trắng ra, ngay cả Trang Nhàn cũng biết mình là kẻ si nằm mơ.
Song
Quách Vinh Vinh cũng không buông tha cô, cùng là sinh viên trong một học viện,
cơ hội chạm mặt là rất nhiều, có thể cùng tham gia vào một hoạt động nào đó với
Hàn Thuật đã đủ làm cho Trang Nhàn không biết phải làm sao, thế nhưng Quách
Vinh Vinh lại còn không ngừng dùng khuỷu tay đẩy cô, nháy mắt chọc ghẹo cô.
Quách
Vinh Vinh còn rất hiểu ý bạn mà thường xuyên mang về cho Trang Nhàn tin tức về
Hàn Thuật - Anh là con trai của quan tòa; Hình của ba anh được treo trong phòng
triển lãm danh dự cùng với những tấm ảnh sinh viên xuất sắc các khóa; Nghe nói
quan hệ giữa nhà họ với chủ nhiệm khoa rất thân thiết; Anh chơi cầu lông rất
giỏi; Anh và đồng đội đã đoạt giải trong cuộc thi biện luận nào đó; Anh là “đệ
tử bế quan” của giáo sư nào đó... dẫu cho Trang Nhàn không hề quan tâm những
điều này, cái cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt như cười như không của Hàn Thuật, là
những giây phút thỉnh thoảng trầm lặng và thất thần khi thi cầu lông, còn có
niềm vui không bao giờ truyền được đến đáy mắt khi cười. Tuy nhiên, cô vẫn lần
này đến lần khác đỏ mặt tía tai trong lời tường thuật sống động của Quách Vinh
Vinh.
Có một
lần, hội văn học tổ chức một buổi dã ngoại, Quách Vinh Vinh nằng nặc kéo theo
Trang Nhàn tham gia, từ đầu đến cuối, Trang Nhàn chỉ nấp ở góc khuất nhất nướng
thức ăn cho mọi người, mặc kệ Quách Vinh Vinh có khích lệ thế nào cô cũng không
đến làm quen với Hàn Thuật. Những tưởng như thế này thì sẽ tránh khỏi, ngờ đâu
Hàn Thuật lại không so đo chuyện cũ mà tới chào hỏi Quách Vinh Vinh.
Trong
giây phút anh đứng trước mặt họ, Trang Nhàn quả y như một trái cà chua mang
hình người, Quách Vinh Vinh nói chuyện với Hàn Thuật, còn Trang Nhàn thì đan
tay vào nhau, tập trung tinh thần nhìn mũi chân của mình.
“Quách
Vinh Vinh, bạn của cậu không khỏe à?” Hàn Thuật chào hỏi xong cũng không gấp
gáp rời khỏi.
Quách
Vinh Vinh bật cười ha hả, cô chợt kéo tay Trang Nhàn rồi nói với Hàn Thuật: “À
phải, quên giới thiệu với cậu, đây là bạn thân của tôi, Trang Nhàn, bạn ấy phải
nói là...”
Khoảnh
khắc ấy, Trang Nhàn cảm tưởng như mình sẽ chết đi vì ngạt thở, thật đấy, nếu để
anh biết được, cô cũng không muốn sống nữa.
Có lẽ
là vì xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, bàn tay còn lại mới lúc nãy còn đang cầm
cây xiên nướng cánh gà của Trang Nhàn đột nhiên giơ tới trước mặt Hàn Thuật.
“Tôi...
tôi... cánh... cánh gà của tôi, cho... cho cậu... ăn...”
Rất lâu
sau, Trang Nhàn cũng không thể quên được cử chỉ “điên cuồng” của mình khi ấy,
dầu ăn còn dính trên cánh gà văng lên mặt của Hàn Thuật, cũng may động tác anh
nhanh nhẹn nên tránh khỏi một kíp, Quách Vinh Vinh đứng bên cạnh đã cười đến
đứng không thẳng người... Bấy giờ Trang Nhàn chỉ muốn cắn đứt lưỡi của mình
thôi, nói năng chẳng đâu vào đâu, đáng đời bị mất mặt trước mặt Hàn Thuật như
thế.
Quách
Vinh Vinh sau khi cười xong, đại khái cũng biết được “cực hạn” của trò đùa nên
đã nghiêm chỉnh giới thiệu với Hàn Thuật, “Lúc nãy tôi còn chưa nói xong mà,
bạn ấy phải nói là... sư tỷ của cậu đấy.”
Hàn
Thuật vừa cười vừa lau đi vết mỡ dầu bắn lên áo, và rồi anh cũng rất tự nhiên
mà nhận lấy que xiên từ Trang Nhàn, còn cười hi hi nói, “Nướng cho tôi sao? Cám
ơn Trang Nhàn sư tỷ... cánh gà của sư tỷ nướng cũng khá