
ín bỏ làm mười, rất nhiều
người có thể cùng cô nắm tay đi qua một đời hạnh phúc, cuộc đời bản thân nó vốn
đã là hết sự thỏa hiệp này đến sự thỏa hiệp khác, bao nhiêu người đều sống như
vậy cả. Tiểu Bắc cũng biết, nhưng điều này có liên can gì đến cô, người khác là
người khác, bọn họ đều không phải Chu Tiểu Bắc.
“Chị
muốn chuyển nhượng lại tiệm vải sao?” Tay còn đang cầm bộ đồng phục vừa cởi ra,
Cát Niên lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Phương
Đăng nói: “Chính xác mà nói, tôi muốn nhượng lại tiệm này cho em.”
“Tôi?”
Cát Niên biết vẻ mặt của mình khi lặp lại câu nói của bà chủ chắc chắn là rất
ngớ ngẩn, cô cười một cách lúng túng, “Sao lại có thể.”
“Sao
lại không thể? Tôi không về đây nữa đâu, ngoại trừ em ra, tôi không biết còn ai
thích hợp hơn để làm bà chủ tiếp theo của nơi này.”
Cát
Niên không nói gì. Cô làm việc trong tiệm vải này đã 8 năm rồi, từ một nhân
viên bình thường cho đến trưởng tiệm, từ lâu cô đã xem chỗ này là một phần cuộc
sống của mình. Cô làm việc siêng năng cẩn thận, mọi chuyện lớn nhỏ trong tiệm
cô thậm chí còn biết rõ hơn cả bà chủ Phương Đăng, song cô chưa bao giờ có ý
nghĩ không an phận. Cô chỉ biết mình cần mức thu nhập này, lúc trước, thân mang
tiền án đi tìm việc khắp nơi không có kết quả, là Phương Đăng đã cho cô cơ hội,
còn cho cô lòng tin, có thế mới giúp cô được sống yên ổn an lành trong những
năm qua.
Giờ đây
Phương Đăng phải đi rồi, Cát Niên không dám nhiều chuyện hỏi người ta đi đâu.
Người đứng ở trước mặt là chủ và cũng là ân nhân của cô, nhưng chuyện của đối
phương, cô biết rất ít, đương nhiên, không phải là cô chưa từng nghe qua những
lời đồn qua lại về bà chủ của mình từ những nhân viên khác, nhưng những điều
này đều không liên quan đến cô. Lần trò chuyện dài nhất giữa cô và Phương Đăng
là ngày cô đến xin việc, lúc ấy, cô nhân viên trẻ đến khiến Cát Niên bất ngờ ấy
cũng đã giống như bây giờ, mời cô vào phòng nghỉ ở trong tiệm, hỏi cô học được
kỹ thuật may vá từ đâu. Cát Niên thành thật khai báo học ở trong ngục, đối
phương lại không hề lộ ra nét kinh ngạc và nghi ngờ, mà chỉ cười một cái, rồi
nói tay nghề của mình là học từ viện cô nhi.
Cát
Niên chưa từng nghĩ Phương Đăng lại nỡ bỏ lại tiệm vải này, bởi vì cô ấy từng
nói, ký ức của cô về gia đình đã mơ hồ từ rất lâu, cái duy nhất còn rõ ràng chỉ
là khung cửa sổ với màn vải màu đỏ đậm, đã vô số lần cô muốn đến gần cánh cửa
sổ ấy trong giấc mơ, vén tấm màn đó lên để nhìn kỹ nơi mà cô quyến luyến, nhưng
rồi mỗi khi ngón tay chạm đến tấm vải ấy, cô đều tỉnh giấc. Khung cửa sổ với
màn vải màu đỏ đậm kia là nơi duy nhất gửi gắm quá khứ của cô, tiếc rằng dẫu
cho là trong hiện thực, cô có cố chọn thế nào, cố ghép ra sao, cũng không thể
tìm lại mảnh vải hoàn toàn ăn khớp với ký ức. Phương Đăng đùa rằng đấy chính là
lý do khiến cô cố chấp muốn mở một tiệm vải.
Chẳng
lẽ cô ấy đã tìm được cánh cửa sổ ấy của mình rồi?
Cát
Niên không nói ra câu hỏi này, song đôi mắt gian manh như mèo của Phương Đăng
lại dường như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô.
“Có lẽ
đã đến lúc thay đổi rồi.” Phương Đăng cười rất mập mờ, ngữ khí như có ý gì đó,
“Chúng ta đều như nhau.”
Cát
Niên không biết cái “chúng ta” mà Phương Đăng cố ý nhấn mạnh ấy là muốn ám chỉ
điều gì, dạo trước Hàn Thuật lại bê mặt đến tiệm đón cô, lúc ấy cách giờ ra về
còn đến mười mấy phút, anh nghênh ngang bước vào, còn trò chuyện vui vẻ với
nhân viên làm cùng ca, làm cho hai cô gái cười mãi không ngớt, vừa đúng lúc bị
Phương Đăng đến tuần tra đột ngột trông thấy, Hàn Thuật còn tưởng đó là khách,
anh cười hì hì định giới thiệu sản phẩm cho đối phương, còn nói khoác rằng mình
là trưởng tiệm. Lúc ấy Cát Niên hận đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nhét anh vào
đó.
Nghĩ
đến đây, da mặt của cô đỏ lên như chột dạ. Phương Đăng nhìn thấy cả, cô nói:
“Em cũng là lúc dự tính cho tương lai rồi, em không thể làm trưởng tiệm suốt
đời cho một tiệm vải.”
“Chỉ sợ
tôi không có nhiều tiền như vậy.” Cát Niên thành thật. Cô đích thực có cảm tình
với nơi này, nhưng nói thế nào cũng là lòng dư sức mọn.
Phương
Đăng nói: “Giá tiền tôi đưa ra cho em không phải là con số thiên văn. Cát Niên,
tôi cho em thời gian để suy nghĩ, nhưng phải nhanh, tôi không thể đợi quá lâu.”
Suốt
chặng đường, Cát Niên đều lo suy nghĩ lời của Phương Đăng. Cát Niên là một
người phục tùng theo thói quen, đối với cô, thay đổi không phải là một từ ngữ
vui vẻ, nhưng nếu như Phương Đăng phải đi, vậy tiệm vải đổi chủ là việc không
thể tránh khỏi, phương pháp lý tưởng nhất để duy trì hiện trạng không còn cách
nào khác ngoài việc mua nó. Rất khó để ngăn chặn cô suy nghĩ, nếu như cô có một
tiệm nhỏ thuộc về mình thì sẽ như thế nào, đặc biệt là một nơi mà cô đã bỏ hết
tâm huyết vào nó trong 8 năm qua.
Giá
tiền mà Phương Đăng đặt ra rẻ đến vượt ngoài tưởng tượng của Cát Niên, cô thầm
nghĩ, nếu như những lời đồn đó là thật, vậy thì bà chủ của cô không hề thiếu
tiền, cái được cho là tiền chuyển nhượng kia, nói kiểu nào cũng giống là một
hình thức ký gửi hơn. Nhưng Cát Niên cũng