
nh đến nỗi Cát Niên muốn ngăn cũng không ngăn nổi, dùng hết
sức tự giáng cho mình hai cái bạt tai, “Xin lỗi cậu.”
Cát
Niên chết đứng, mắt nhìn mấy đường lằn ngón tay dần dần hiện lên trên gương mặt
mộc của Bình Phượng, một nỗi đau xót cũng hiện lên trong lòng cô. Cô không muốn
Bình Phượng và Vọng Niên cùng nhau, nhưng có cách gì chứ, người muốn đi, trước
sau cũng chẳng thể giữ.
“Cậu
đợi đã, đừng đi, đợi mình một lát.” Cát Niên chạy vào phòng, rất nhanh sau đã
quay trở ra, Bình Phượng còn chưa kịp nhận biết điều gì đã bị cô nhét một thứ
vào tay. Đó là tấm thẻ Đường Nghiệp đưa cho cô, bên trong là một món tiền không
ít không nhiều. Đường Nghiệp chắc chắn không muốn nhận lại tâm ý của mình, vì
vậy Cát Niên giữ lấy, vốn định dùng cho Phi Minh, nhưng giờ Phi Minh đã trở về
bên Trần Khiết Khiết, Chu Tử Dực cũng đã vì Trần Khiết Khiết mà chịu tiếp nhận
Phi Minh, cuộc sống và việc chữa bệnh của cô bé đã không còn là vấn đề nữa. Nhà
họ Chu đã mời cho Phi Minh một y tá chuyên đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cô bé, Cát
Niên thậm chí cũng không cần ngày đêm túc trực trước phòng bệnh nữa, ra Tết cô
đã có thể trở lại cửa hàng đồ vải làm việc, tiền lương đủ để chi trả cho cuộc
sống một mình. Cô không dùng đến món tiền này, nhưng Bình Phượng có lẽ sẽ cần
đến. Tuy Bình Phượng nói sắp có một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản,
nhưng những ẩn tình giấu sau lời nói mơ hồ của Bình Phượng khiến Cát Niên có
cảm giác mọi chuyện có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy.
“Cậu
cầm lấy, không nói đi đâu cũng được, đỡ phải nhớ nhung. Nhưng nếu như không thể
dựa vào Vọng Niên được nữa, chí ít cậu cũng phải có chút tiền phòng thân. Cầm
lấy đi, coi như giữ cho mình một con đường lui.”
Bình
Phượng cười mà như khóc, “Có ai như cậu lại không tin tưởng em trai mình thế
không? Với cả cậu điên đấy à, lúc này Phi Minh đang cần đến tiền!”
Cát
Niên đành nói với Bình Phượng, Phi Minh đã về với mẹ đẻ cô bé rồi, giờ cô bé đã
thuộc một gia đình khác, không đến lượt cô lo nữa.
Bình
Phượng nắm chặt tấm thẻ, cô không đẩy tới đẩy lui với Cát Niên nữa. Cô biết Cát
Niên trước nay không phải người làm mấy chuyện khách sáo bề ngoài. Cát Niên đưa
tiền cho cô là đã nhận định cô cần đến số tiền này hơn mình.
“Toàn
là mình cứ nợ cậu thế này thật chán.” Bình Phượng quay đầu đi, không muốn để
Cát Niên thấy bộ dạng mông lung của mình lúc này, cô cố nở một nụ cười, “Xin
cậu đấy, dù gì cũng phải cho mình một cơ hội để trả lại cậu, để cậu cũng thử
nếm mùi nợ nghĩa tình của mình.”
“Rồi sẽ
có cơ hội thôi.” Cát Niên cũng gắng cười.
“Đứa bé
đó tìm lại được mẹ đẻ cũng tốt, cậu đừng trách mình nói khó nghe, giữ con bé ở
lại cậu cũng khó mà tìm được người tử tế, bây giờ chẳng ai thích mua một tặng
một đâu. Cát Niên, cậu cũng tìm ai đấy tốt mà sống vui vẻ đi, không có gì mãi
mãi cả, đời người chỉ mấy chục năm thôi, đừng tự làm khổ mình.”
Cát
Niên cúi đầu cười, không nói gì.
Bình
Phượng huých cô một cái: “Đừng có giả vờ, vừa rồi ai đó cứ lưu luyến mãi mới
chịu rời nhà cậu đấy thôi.”
Cát
Niên nói: “Anh ấy dạo qua thôi.”
“Thế
sao anh ta không đi chỗ khác mà dạo. Thôi đi, mình lại còn không nhìn ra đấy à?
Nói tóm lại là thế này, cậu đã nhìn thấy con chó động tình chưa? Trong đầu
không còn gì khác, chỉ biết lảng vảng quanh con chó cái nó để ý – không phải
mình chửi người đâu, là mình muốn nói người và chó thực ra về mặt này cũng
không có gì khác nhau, anh ta đã đến nước hận không thể trèo ngay lên người cậu
rồi.”
Bình
Phượng mồm miệng toang toác, nói tục nhưng rất thẳng thắn trực tiếp, Cát Niên
khó xử đỏ ửng mặt, “Nói cái gì thế!”
“Cậu
khuyên mình, mình cũng khuyên lại cậu, Cát Niên, con người sống phải hiện thực
một chút.” Bộ dạng Bình Phượng nói đạo lý rất kỳ lạ, nhưng cô nói những lời từ
tận đáy lòng, “Trước đây thế nào chúng ta không quan tâm, mình chỉ biết điều
này, cậu xem anh ta, đẹp trai, có tiền, có công việc tốt, quan trọng nhất là
anh ta chịu xoay quanh cậu. Cậu tốt mình biết, cậu xứng đáng với người như thế,
nhưng người khác lại không thấy thế, nói thẳng ra cậu đừng buồn, trong mắt
người khác cậu đã từng ngồi tù, tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa, cậu không tìm được
người như vậy nữa đâu!”
Cát
Niên cười, “Cậu không phải từng nói muốn mình tìm một người không liên quan đến
quá khứ của mình hay sao?”
“Vấn đề
là cậu có người như vậy không?”
Cát
Niên nhớ đến Đường Nghiệp giờ đang rơi vào cảnh tù tội lành hung khó đoán, cô
phải thừa nhận Bình Phượng nói không sai, cô không có một người như vậy.
Cát
Niên không muốn đi sâu nghiên cứu về vấn đề này nữa, bèn tiện miệng nói với
Bình Phượng: “Anh ấy giờ tự lo cho mình còn chưa được, đến chỗ mình kể khổ
thôi.”
“Anh ta
làm sao? Đúng rồi, mình nhớ cái tên oan đại đầu trước kia cũng rất có ý với
cậu, giờ sao chả thấy bóng dáng đâu thế?” Bình Phượng cuối cùng cũng nhớ tới
Đường Nghiệp. Cô sắp đi rồi, bỏ lại người bạn duy nhất, cô chỉ có thể giúp Cát
Niên liệt kê bất kỳ người đàn ông nào có khả năng xung quanh.
Cát
Niên cười khổ: “Anh ấy càng không thể, hai n