
ấy được món đồ thật sự trong đó.
Không
phải thư từ gì, thậm chí đến một mảnh giấy cũng không có, trong lớp giấy báo cũ
là một tập ảnh, Cát Niên chỉ mới nhìn tấm ảnh trên cùng đã không còn cách nào
ngồi im như không có gì được nữa, trong bức ảnh là một cặp nam nữ đang quấn lấy
nhau trong một tư thế khó coi nhất.
Dù Cát
Niên biết rõ bên cạnh ngoài mình ra chẳng có ai, nhưng thoạt nhìn thấy cái thứ
đó cô vẫn không thể ngăn nổi mắt mồm há hốc, đỏ mặt tía tai, người trong bức
ảnh rốt cuộc là ai?
Mấy tấm
đầu ánh đèn mờ ảo, tư thế nhân vật trong ảnh uốn éo, chất lượng ảnh rất bình
thường, nhìn không phải rõ lắm, chỉ có thể từ cách bài trí nhận ra đó là một
phòng khách sạn không hào nhoáng. Cát Niên lại cầm lấy phong bì nhìn thật kỹ tên
người nhận, địa chỉ là nhà cô không sai, tên người nhận cũng đích thị là Tạ Cát
Niên, nhưng ai có thể gửi cho cô những thứ này, những tấm ảnh này có liên quan
gì đến cô?
Cô lật
từng tấm xem tiếp, người đàn ông từ đầu tới chân không mảnh vải che thân, người
đàn bà còn có vài tấm mặc một bộ đồ như đồng phục nữ sinh, cuối cùng Cát Niên
dừng lại ở một tấm ảnh, cô đã nhìn rõ mặt người đàn bà, đó là khuôn mặt của một
người cô đã quá quen thuộc, Bình Phượng! Chỉ có điều vì hai bím tóc được chải
rất buồn cười và lạc mốt trên đầu cô khiến Cát Niên không nhận ra ngay trong
mấy tấm ảnh chụp nghiêng mặt lúc đầu.
Chuyện
này liên quan đến Bình Phượng, Cát Niên không thể ngồi tiếp được nữa, cô đứng
bật dậy, lật nhanh những bức ảnh sau. Lẽ nào bưu phẩm này là do Bình Phượng gửi
đến? Cát Niên đã biết từ lâu Bình Phượng làm cái nghề này nhưng không thể vô
duyên vô cớ chụp mấy loại ảnh này gửi cho bạn bè được. Người đàn ông không cao
lắm, nhưng có thể nhìn ra đã không còn trẻ tuổi, Cát Niên nhìn trừng trừng vào
bộ dạng chính diện của ông ta rất lâu, càng nhìn càng thấy quen, bất giác lưng
cô toát mồ hôi lạnh.
Khuôn
mặt này cô thậm chí rất quen thuộc, mang bóng dáng của một người cô thường
xuyên nhìn thấy, chỉ là lớn tuổi hơn rất nhiều. Dù cô không muốn tin, từ chối
tin, nhưng đôi mắt không thể lừa cô, đó thật sự là Hàn Thiết Văn, bố của Hàn
Thuật, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao tỉnh, lãnh đạo của Vọng Niên, người đã
từng sống ở tầng trên nhà cô hồi bé!
Phát
hiện này khiến Cát Niên lạnh cả người, thậm chí còn cảm thấy nao nao trong dạ
dày. Chánh án Hàn chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng từ khuôn mặt này vẫn có thể
nhìn ra một người đàn ông đang dần bước vào tuổi xế chiều, điều này rõ ràng
trái ngược với khuôn mặt mộc và hai bím tóc của Bình Phượng, hai cơ thể, một
lão già, một nõn nà, quấn sít lấy nhau.
Cát
Niên chừng từng nói chuyện với bố Hàn Thuật, chỉ dựa vào những ký ức thuở bé và
miêu tả của Hàn Thuật lờ mờ nhớ lại khuôn mặt nghiêm nghị của ông. Trong ấn
tượng của Cát Niên ông tuy là một người quá đỗi nghiêm khắc nhưng trước sau vẫn
là một bậc cha chú đứng đắn, thế nhưng mỗi tư thế ông bò trên người Bình Phượng
đều dung tục như vậy, trong cái xã hội chỉ nhìn mặt mà đoán người này còn cái
gì là thật nữa đây?
Cát
Niên xem hết tất cả các tấm ảnh, xếp ngay ngắn lại rồi đút hết trở vào phong
bì, cô không dám xem lại lần thứ hai, dường như đó là chiếc hộp Pandora, cất
giấu bên trong loài ma quỷ có thể hủy diệt tất thảy.
Giờ coi
như cô đã rõ “lão dê béo” từ miệng Bình Phượng là ai, e là Bình Phượng cũng đã
sớm biết quan hệ giữa người ấy và Hàn Thuật, vì vậy trước sau mới kín tiếng như
vậy. Với địa vị và thân phận của Chánh án Hàn lúc này, ông còn có gì không đạt
được? Cứ cho là ông không màng đến gia đình, tham đồ mỹ sắc, cũng có đầy người
tự nguyện ngả vào lòng ông, sao ông có thể chọn một cô gái đứng đường kéo khách
như Bình Phượng. Trang điểm của Bình Phượng khá cổ quái, đây chắc chắn là do
khẩu vị cổ quái của khách hàng, bộ dạng Chánh án Hàn ép chặt Bình Phượng, như
thể ông lần nữa chinh phục lại thời thanh xuân đã từng thuộc về mình. Có thể
ông cũng biết rõ điều mình muốn rất xấu xa, người vợ cao nhã hiền thục của mình
không thể nào tiếp nhận, cũng vì giới hạn bởi thân phận của mình, ông không dám
đưa ra những yêu cầu như vậy với những người phụ nữ quanh ông, thế nên mới chọn
ả điếm cách xa ông tựa mây với bùn, như vậy ông mới có thể đưa ra bất cứ yêu
cầu gì theo dục vọng của mình, như vậy ông mới cảm thấy mình đang an toàn trong
một thế giới khác? Nhưng Cát Niên không hiểu, lái xe của chánh án Hàn – Tạ Vọng
Niên và cũng là người yêu của Bình Phượng rốt cuộc đóng vai trò gì trong màn
kịch bẩn thỉu này? Cậu ta miễn cưỡng phải chấp nhận, hay vui vẻ dắt mối? Buổi
tối đâm xe trong ngõ hôm đó, Vọng Niên lái một chiếc Audi đen, và cũng là lần
đầu Bình Phượng hí hửng gặp “lão dê béo” của cô, Cát Niên không còn muốn nghĩ
tiếp, bằng không cô đến ngạt thở vì dòng máu chảy trong người Vọng Niên cũng là
dòng máu đang chảy trong người cô.
Cát
Niên lập cập rút điện thoại, lập tức gọi cho Bình Phượng, cô phải hỏi rõ ràng
nguyên do sự việc, nếu như những bức ảnh này đúng là do Bình Phượng gửi, sao cô
lại liên quan đến Hàn Thiết Văn, và