
i khác, đành hậm hực ra về.
Nghe
mấy câu ngây thơ này của cô, Cát Niên vừa tức vừa buồn cười. Bình Phượng đầu óc
giản đơn, lúc gian thương cực độ lúc lại tình cảm thái quá, người bạn duy nhất
của cô đến nay cũng phải đi rồi.
.
Mọi năm
Tết nào Bình Phượng cũng đến xông nhà cho Cát Niên, có thể coi cô là người
khách duy nhất tới thăm Cát Niên trong những dịp Tết trước đây. Chỉ có điều năm
nay cô đến hơi muộn một chút, những năm trước chỉ mồng Hai, mồng Ba đã thấy cô
đúng giờ xuất hiện.
Cát
Niên thấy Bình Phượng đem đến một túi quà lớn miền núi mới biết hóa ra cô về
quê ăn Tết. Đây quả là chuyện hiếm thấy bởi tuy tiền Bình Phượng kiếm được phần
lớn đều gửi về gia đình nhưng cô không thích về quê, bao cái Tết trôi dạt đón
bên ngoài. Cát Niên có thể hiểu được cảm giác đó, ai mà không khao khát sự ấm
áp của gia đình, nhưng sự ấm áp đó chẳng thể nào chịu nổi sự mài mòn của đói
nghèo và ngăn cách. Người nhà Bình Phượng đều biết cô ở ngoài làm gì, bọn họ
cần cô nhưng cũng khinh thường cô, còn Bình Phượng lại không muốn chịu đựng
điều đó. Đã như vậy, mọi người không gặp nhau cho xong chuyện. Chính vì vậy
Bình Phượng đột nhiên lặn lội về quê ăn Tết khiến Cát Niên kinh ngạc một lúc.
“Lâu
lắm mới về một chuyến, sao không ở thêm mấy ngày nữa?”
“Ui
dào, đừng nói là thêm mấy ngày, còn ở đấy thêm một ngày mình đến điên mất. Tiền
đã đem về đó rồi, mình cũng sắp quên mất bọn họ trông thế nào, vì vậy mới nhân
dịp Tết mọi người tề tựu đông đủ về thăm một chút, lưu lại ấn tượng trong đầu,
có nói gì thì kiếp này cũng là người nhà, về sau không biết lúc nào mới có thể
gặp lại.” Bình Phượng nói.
Tuy đã
sớm biết chuyện giữa cô và gia đình nhưng không khí ngày Tết đang vui vẻ thế
này đột nhiên nghe mấy lời đoạn tuyệt quan hệ đó của cô, Cát Niên cũng cảm thấy
dường như có gì không đúng. Hơn nữa em trai em gái của Bình Phượng cũng có mấy
người đang đi học hoặc đi làm trong cùng thành phố, dù thế nào cũng không thể
đến nước không biết lúc nào mới gặp lại được.
Cô
trách: “Đừng nói như sắp xa nhau như thế, nghe mà khiến người ta sợ kinh lên
được.”
“Bị
mình dọa chết khiếp rồi hả?” Bình Phượng cười nghiêng ngả, cười xong cô cúi đầu
lục mấy thứ đặc sản đem theo, chỉ là mấy loại măng khô, cải khô nhưng Cát Niên
thích nên cô vẫn luôn ghi nhớ. Cô đẩy hết đống đồ đến trước mặt Cát Niên, nói:
“Đặc biệt mang nhiều thêm một chút, chẳng đáng bao tiền, nhưng sau này cũng khó
mà cho cậu mấy thứ này được nữa.”
Đến lúc
này Cát Niên không thể bình thản được nữa, cô nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay Bình
Phượng đang đẩy đồ, nghiêm mặt hỏi: “Bình Phượng, cậu nói thật xem, có phải xảy
ra chuyện gì rồi không?”
Bình
Phượng ngừng lại, chớp chớp mắt, Cát Niên nhìn thấy nước mắt lại càng sốt ruột,
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Bộ dạng
Bình Phượng rất kỳ lạ, cô vừa lắc đầu vừa lau khóe mắt, nhưng không hề đau khổ,
như thể rơi nước mắt chẳng qua chỉ là một kiểu cảm thán, thậm chí còn có vài
phần vui mừng.
“Cát
Niên, mình nghe cậu, định không làm cái nghề này nữa, mình đã tìm được một
người đàn ông chấp nhận mình rồi, anh ấy muốn đưa mình đi, vì vậy mình chuẩn bị
cùng anh ấy rời khỏi nơi này. Người nhà chẳng nói làm gì nữa, các thứ khác mình
cũng chẳng có gì đáng lưu luyến, chỉ có chút không nỡ xa cậu.”
Lẽ ra
Cát Niên nên mừng cho bạn, cô vẫn luôn mong Bình Phượng có thể sống tốt, giờ
Bình Phượng nói đã tìm được một nơi chốn, nhưng lòng Cát Niên lại thấy hoang
mang, không chỉ bởi lời cáo biệt của Bình Phượng khiến cô có chút bất ngờ mà
càng vì một số điều chưa rõ ràng khiến cô bất an.
“Mình…
trước nay chưa hề nghe cậu nhắc đến người đó.”
Bình
Phượng cúi đầu xuống.
Đáp án
Cát Niên không muốn thấy nhất lại đang dần dần hiện ra trên mặt nước, trở nên
rất rõ ràng.
Bàn tay
đang đặt trên cánh tay Bình Phượng của cô bất giác nắm chặt.
Bình
Phượng nói: “Vì mình không biết nên mở lời thế nào với cậu.”
“Lẽ nào
người cậu nói thật sự là Vọng Niên?” Cát Niên run run hỏi, cô thực sự muốn mình
đoán sai, càng hy vọng Bình Phượng sẽ lập tức phủ nhận.
Nhưng
Bình Phượng dường như khẽ gật đầu.
“Cậu là
người thông minh, mình biết cậu nhất định đã sớm có dự cảm.”
Cát
Niên chậm chạp thu tay lại. Cô đã có cảm giác giữa Bình Phượng và Vọng Niên có
gì đó, nhưng cô không nói gì, không muốn bạn khó xử, và cũng là vẫn luôn hy
vọng nhỡ đâu chuyện không phải như vậy. Thế nhưng thực tế lại đi theo một hướng
cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nãy
Bình Phượng nói gì, Vọng Niên muốn đưa cô đi khỏi thành phố này?
“Bình
Phượng, mình thật sự không hiểu. Vọng Niên nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, quan
trọng hơn nữa là, nó ít hơn cậu tận tám tuổi...”
Mặt
Bình Phượng cũng đã lạnh đi, cô cười hì hì, “Cát Niên, người khác nghĩ thế nào
mình không quan tâm, mình cứ nghĩ cậu không phải là người để ý những chuyện đó.
Thực ra cậu cũng không phải thật sự không hiểu, cậu để tâm nhất là khoảng cách
tuổi tác giữa mình và Vọng Niên ư? Nói cho cùng cũng là vì mình làm cái nghề
đó. Cậu có thể làm bạn với một con đi