
ếm, nhưng lại không chịu nổi em cậu lấy cô
ta!”
“Cậu
nghĩ như thế mình cũng không còn cách nào khác.” Mặt Cát Niên tái mét, cô với
Bình Phượng là bạn bè, thậm chí có thể nói là chị em, có thể trong thâm tâm cô
thật sự ích kỷ và đen tối như Bình Phượng đã một lời bộc toạc, nhưng cô thực sự
không sao lý giải cũng không sao tiếp nhận nổi sự thật động trời là Bình Phượng
và Vọng Niên muốn cao chạy xa bay.
Bình
Phượng thoáng ủ ê, “Mình đã nghĩ sẽ giấu cậu mà đi, nhưng mình không làm được,
đó không phải việc một người bạn nên làm.” Cô nhìn thẳng vào Cát Niên, như lại
nhìn thấy trong phòng giam mọi người đều câm lặng năm đó, Cát Niên vì bảo vệ cô
mà bị thương nằm cuộn người dưới sàn, toàn thân be bét máu; mọi người đều khinh
cô, các phạm nhân cùng phòng đem hết mấy công việc phức tạp nhất vứt lên giường
cô, chỉ có Cát Niên làm xong phần việc của mình, lại im lặng làm nốt phần việc
của cô, rồi cả phần việc của người khác… Hai người đã cùng nhau chống đỡ, trải
qua những năm tháng đó. Cô cuối cùng cũng đã tìm được một chàng trai không ghét
bỏ cô, đối tốt với cô, nhưng anh lại là Tạ Vọng Niên.
“Mình
không muốn giấu cậu nữa, mình quen anh ấy gần ba năm rồi, cậu còn nhớ năm đó
cậu dẫn Phi Minh về nhà bố mẹ đón Tết, kết quả bị họ mắng chửi đuổi ra khỏi nhà
không? Mình thấy tức thay cậu, dựa vào cái gì mà từng ngồi tù thì không phải là
con gái họ chứ, bố mẹ cậu bảo thủ cố chấp thì cũng thôi, nhưng Tạ Vọng Niên lại
còn tiếp tay cho bọn họ bắt nạt cậu. Mình tức quá bèn giấu cậu tìm anh ta “lý
luận” một lần, mình cũng không biết về sau sao lại thành ra thế này, anh ấy nói
anh ấy thích ở bên mình, mình cũng không ghét anh ấy, nhưng sao mình có thể ăn
nói với cậu chứ? Hồi quen anh ấy, mình vẫn chưa ra làm riêng mà đang làm trong
một hộp đêm của Thôi Mẫn Hành. Lúc đó Vọng Niên vừa tốt nghiệp trường kỹ thuật,
mình còn giới thiệu anh ấy làm lái xe cho Thôi Mẫn Hành, sau này anh ấy thi lên
cao đẳng, mình cũng ra khỏi hộp đêm, nhưng bọn mình vẫn luôn giữ liên lạc. Lần
đâm vào mình trong ngõ ấy, thực ra là anh ấy lén lái xe của lãnh đạo đến đó tìm
mình, anh ấy không biết cậu cũng ở đó, đó hoàn toàn là tình cờ, mình cũng chỉ
đành giả ngốc. Vốn dĩ cũng không định nghiêm túc gì với anh ấy, mình nghĩ đợi
anh ấy chán mình, chuyện này rồi cũng cứ thế mà qua đi, mình sẽ mặc kệ. Nhưng
Cát Niên à, mình không ngờ tới là anh ấy thật lòng với mình, giờ anh ấy muốn mình
đi cùng anh ấy, có lẽ cả đời này mình sẽ chẳng còn gặp được một tên tiểu tử
ngốc nào như thế này nữa, mình không lo nghĩ được nhiều đến thế.”
Bình
Phượng đứng dậy, “Những điều nên nói mình đều đã nói cả rồi, mình cũng không
mong cậu chúc phúc, những thứ đó đều là hư vô, chỉ cần cuộc sống nắm bắt được,
tiền đếm được và người giữ được bên mình mới là thật. Cậu tha thứ hay không tha
thứ cũng đều như nhau, cả đời này mình luôn coi cậu là bạn, còn cậu có coi mình
là bạn hay không, điều này không quan trọng nữa. Mình cũng nhớ mình nợ cậu,
kiếp này nếu như vận đỏ sẽ trả lại cho cậu là được. Nói đến đây thôi, mình đi
đây.”
Cô vừa
định đi, Cát Niên liền đưa tay giữ cô lại, “Bình Phượng, mình cũng không sợ cậu
cười mình, mình đã sớm chẳng còn hy vọng gì vào bố mẹ mình và Vọng Niên, nói
không dứt được cũng chỉ vì chút duyên nợ máu mủ thôi, vấn đề là Vọng Niên có
thể đưa cậu đi đâu, ngoài lái xe ra nó còn có bản lĩnh gì. Nó trẻ tuổi, có thể
bốc đồng, nhưng cậu về sau làm thế nào?”
Bình
Phượng nói: “Không đi cũng không được, với tính khí bố mẹ cậu… cũng đúng, có lẽ
ông bố bà mẹ nào biết con trai mình ở cùng với loại người như mình cũng đều
không thể sống bình ổn. Nhưng cậu yên tâm, mình và Vọng Niên vừa rồi làm được
một vụ lớn, tiền sắp về tay rồi, món tiền ấy cũng đủ để bọn mình sống một thời
gian. Mình không cầu gì phú quý, chỉ cần một người đối tốt với mình, cuộc sống
an nhàn một chút, không cần trở lại con đường cũ nữa, thế là đủ rồi.”
Bình
Phượng nói những lời này, vì sự quan tâm của Cát Niên nên cũng có chút phấn
chấn trở lại, như thể cuộc sống tốt đẹp đang ở ngay trước mắt, có thể với tay
chạm ngay tới được.
Cát
Niên vẫn chưa định thần lại. Cô không thân thiết với Vọng Niên, nhưng cậu em
này cô biết, từ nhỏ đã được bố mẹ chiều quen rồi, nó có thể làm được việc gì?
Nó có năng lực gì để trở thành nơi nương tựa của một người phụ nữ đã dốc hết
tất cả những gì mình có như Bình Phượng? Cát Niên có một dự cảm chẳng lành, cô
sợ bọn họ cùng đường liều mạng, cũng như Tiểu hòa thượng năm đó… Cô đã quá quen
với cảm giác lo sợ này, cũng chỉ có thể van nài, “Bình Phượng, cậu bình tĩnh
một chút, tốt xấu gì nói cho rõ ràng, tiền của hai người từ đâu mà có? Vốn
liếng của bố mẹ mình đã hết từ lâu rồi, Vọng Niên kiếm ở đâu được món tiền ấy,
còn nữa, hai người định đi đâu?”
Vẻ mặt
của Bình Phượng bắt đầu trở nên phức tạp, cô tránh ánh mắt của Cát Niên, “Đừng
hỏi nữa, có những chuyện biết nhiều quá không có lợi cho cậu đâu. Cát Niên, cậu
bảo trọng. Nếu như chuyện của mình và Vọng Niên làm tổn thương cậu…” Cô ngừng
lại, vung tay nha