
cách vài bước chân, Cát Niên nghe tiếng Phi Minh thấp thoáng vẳng lại. Cát Niên
không muốn quấy rầy cuộc đoàn tụ cả đời mới có một lần của gia đình ấy, cũng
chính lúc này, cô mới hiểu ra, trong một thế giới nhỏ khác, từ đầu tới cuối, cô
cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn không kém.
Trần
Khiết Khiết không nói câu gì, cứ ngồi uổng công định dùng tay nhổ hết đám cỏ
dại, cành cây trên mộ, nhưng những thân cây nhỏ mọc trên ấy dẻo dai hệt như cổ
tay người, chỉ dựa vào sức người hoàn toàn không thể nhổ bỏ hết trong một lúc.
Hàn
Thuật đẩy chiếc xe lăn của Phi Minh, không biết vì sao trước khi rời đi Cát
Niên dường như thấy môi anh thoáng mấp máy, không hiểu đang tự nhủ điều gì.
Hàn
Thuật đẩy Phi Minh đi ngang qua Cát Niên, ánh mắt anh không giấu nổi lo lắng
quan tâm, anh hỏi: “Em thật không cần lại xem thế nào sao?”
Trần
Khiết Khiết vẫn ở lại, cô rốt cuộc không nhổ nổi cái cây nhỏ mọc trên mộ, nhưng
khi đành từ bỏ, bàn tay vuốt ve lần cuối cùng lên thân cây nhỏ lại hết sức dịu
dàng, hệt như đang vuốt ve thân thể người tình. Cát Niên có thể nhìn thấy những
vết thương bị lá cỏ cứa vào trong lòng bàn tay cô.
Trần
Khiết Khiết nói trước mộ Vu Vũ: “Em nói sẽ hận anh một đời, nhưng không ngờ một
đời lại dài như vậy. Phi Minh bị ốm, nếu anh trên trời có linh xin hãy phù hộ
mẹ con em, để con sớm khỏe lại, anh hãy ở đó đợi hai mẹ con; nếu như con bé
thật sự ra đi, vậy hai người hãy cùng đợi em. Rồi sẽ có ngày chúng ta được cùng
bên nhau, kiếp này không được rồi, kiếp sau em không cho anh thất hẹn nữa…”
Cát
Niên cúi đầu, buông tay, chiếc lá liền rơi xuống.
Vu Vũ,
ngay đến kiếp sau, anh cũng không phải là của cô.
Cô lắc
đầu đáp lại câu hỏi của Hàn Thuật.
Lúc trở
về, mưa vẫn rơi lất phất. Phi Minh không được dính nước mưa, Hàn Thuật dùng một
chiếc ô to che cho cô bé, bước đi rất nhanh. Cát Niên bước theo phía sau cách
một quãng xa, được một lúc chợt thấy khung trời trên đỉnh đầu được che phủ, hóa
ra Trần Khiết Khiết đang cầm ô sánh vai đi bên cô.
Lúc đầu
hai người đều không nói gì. Đến khi thấy chiếc xe của Hàn Thuật đỗ trước ngã
ba, Trần Khiết Khiết mới dừng lại: “Cát Niên, xin lỗi cậu! Mấy năm tù ấy vốn
phải là mình ngồi.”
Cô cầm
chiếc ô hoa duyên dáng, ánh nắng xuyên qua lớp vải mỏng trên ô, để lại bóng râm
hình thù kỳ lạ trên người bọn họ, không khí đầy mùi ẩm ướt.
“Đúng,
cậu nói không sai.”
Đối với
hai người, đây là một sự thực quá hiển nhiên, chẳng ai cần phải vờ giả dối.
“Mình
chỉ có thể xin lỗi, bởi có lấy gì cũng chẳng thể bù đắp nổi, vì vậy mình không
mong cậu tha thứ.”
“Tôi
hỏi cậu một chuyện.” Cát Niên nhìn Trần Khiết Khiết, hai người cao xấp xỉ nhau,
ánh mắt ngang bằng.
“Trong
mười một năm nay, cậu có lúc nào rất vui không?”
Trần
Khiết Khiết ngẫm nghĩ rồi chọn cách thành thật gật đầu. Cô từng nghĩ mình đã
chết theo Vu Vũ, nhưng như cô đã nói, một đời quá dài, dài đến nỗi rất nhiều
thứ có thể được âm thầm lấp đầy. Sau khi Vu Vũ ra đi, cuộc sống về sau của cô
không phải chưa từng hạnh phúc, cô không lừa dối nổi bản thân, cũng không lừa dối
nổi tấm gương đang phản chiếu lại chính mình là Tạ Cát Niên.
Cát
Niên nghe xong đáp án này chỉ nói một câu: “Vậy cũng tốt.”
Coi như
cũng có một người từng được vui. Dù cho Trần Khiết Khiết có áy náy xin lỗi thế
nào cũng đều không thể đổi lại những năm tháng Cát Niên đã mất. Cát Niên không
định tha thứ cho Trần Khiết Khiết, cũng không định để người khác thấy mình
lương thiện thế nào, chỉ là mất đi rồi, có thể đổi lại thứ gì cũng tốt. Cũng
như cô đánh mất chiếc vé tàu của một hành trình cố định nào đấy trong cuộc đời,
cô cũng chẳng đến kịp giờ đã định, nhưng nhiều năm sau mới được biết, có người
đã từng nhờ chiếc vé tàu nhặt được ấy mà nhân duyên trùng hợp đến được đúng nơi
cần đến, cô hà tất phải hận người may mắn hơn mình ấy?
Không
phải Khiết Khiết, mà là cô, Cát Niên sớm đã biết, đó là kiếp nạn trong số phận,
bọn họ đều ở trong kiếp nạn ấy, giờ nhìn lại, chí ít cũng có một người vui vẻ
trải qua, mấy năm đó không thể quay lại, nhưng cũng coi như chẳng hoài phí uổng
công.
Trần
Khiết Khiết cúi đầu hồi lâu, trong khoảnh khắc rơi lệ, cô khẽ bật cười.
Đúng
lúc Hàn Thuật đẩy Phi Minh đến bên xe, bọn họ đều nhìn thấy một người đàn ông
bế một đứa bé đứng đợi mãi nơi đầu con đường nhỏ. Dáng anh ta ôm đứa bé còn
gượng gạo chưa quen, chẳng cần đến gần Cát Niên cũng có thể đoán ra vết cào
trên mặt anh ta nhất định còn chưa lành sẹo. Không biết anh ta và Hàn Thuật
liệu có vì khuôn mặt của đôi bên mà đồng bệnh tương lân?
Cát
Niên một mình bước vội khỏi ô của Trần Khiết Khiết. Có lẽ cô và Trần Khiết
Khiết mãi chẳng có thể trở lại làm bạn, nhưng cô thà để chiếc vé tàu đã mất
chẳng bao giờ thuộc lại về mình có thể chở một người khác đi càng xa càng tốt.
Trần
Khiết Khiết đứng sau Cát Niên nói gấp: “Cát Niên, niềm vui không khó vậy đâu,
khi anh ấy nằm ngủ bên cạnh, hãy tự nói với mình, giả như anh ấy cũng chết rồi,
giả như anh ấy cũng sẽ không tỉnh dậy nữa, cứ nghĩ như vậy rồi nhận ra mình
cũng sẽ b