
mẹ, tại sao cô không như nói vậy đi?”
Nhìn cô
bé khóc lóc thảm thiết, Cát Niên định vuốt nhẹ mái tóc của nó, nhưng bị nó gào
lên né tránh.
“Ai
cũng có bố mẹ, cho dù bố mẹ có ở bên cạnh mình hay không, Phi Minh, giống như
những gì cháu hy vọng vậy, không chừng bố mẹ cháu đang ở đâu đó nhớ về cháu,
chỉ có điều là họ có lý do bất đắc dĩ mà thôi.”
“Họ
không cần cháu nữa. Cháu hận họ!”
Cát
Niên cắn một miếng bánh pizza trong hộp, cười khổ sở: “Cô hận miếng bánh pizza
này.”
Phi
Minh tranh thủ lúc Cát Niên vào phòng thay quần áo chộp lấy chiếc vợt cầu lông
ra ngoài. Cô bé biết mình đang cáu rất vô lý, liền đi đến trước cửa phòng cô
Cát Niên, muốn đưa tay lên gõ cửa nhưng câu xin lỗi không thể nào nói thành lời
được. Cô bé không hề biết rằng đằng sau cánh cửa mỏng manh ấy, cô Cát Niên đang
trầm tư vuốt lại tấm ảnh nhàu nát, miệng lẩm bẩm:
“Anh
nói xem, em nên làm thế nào? Nói với em một câu đi, một câu thôi cũng được.”
Bước ra
khỏi cửa, Phi Minh cứ rầu rĩ mãi, nó đánh cầu lông cả một buổi chiều với hai
đứa con một trai một gái của bác Tài, nó đánh cho đối thủ thua bét nhè mà lòng
cũng chẳng vui hơn được tí nào. Điều làm cho nó bực mình nhất là trong một lần
đỡ cầu, chiếc vợt của nó va vào dây thép phơi quần áo của nhà hàng xóm, khiến
cho cán chiếc vợt mà cô Cát Niên phải mua mất 35 tệ bị cong mất.
Cứ như
vậy, cô bé ôm chiếc vợt ngồi ngây ra trước cửa quán bác Tài hồi lâu, đến tận
khi bác Tài nhắc nó rằng trời sắp tối, nó mới lững thững bước về. Chỉ có một
đoạn đường ngắn thôi mà nó thấy mình cô đơn đến vậy, dường như cả thế giờ này
đều đã bỏ rơi nó, thậm chí nó còn đáng thương hơn cả cô bé bán diêm.
Sau đó,
nó nghe thấy có tiếng người nói: “Động tác đỡ cầu của cháu rất tốt.”
.
Cô
bé muốn hét thật to, muốn cười thật lớn, muốn chạy nhảy, nhưng nó chỉ biết đứng
đó và khóc, những giọt nước mắt vẫn còn chưa kịp lăn xuống đã bị niềm vui sướng
làm cho tan biến đi mất rồi.
.
Phi
Minh đã từng xem phim “Đừng nói chuyện với người lạ”, nó
biết rõ rằng một đứa trẻ bắt chuyện với người lạ ở trên đường là không đúng,
hơn nữa bây giờ nó cũng chẳng có hứng nói chuyện với bất kỳ ai.
Cô Cát
Niên đã từng nói, nếu như mình không muốn bận tâm đến một người nào đó, vậy thì
cách tốt nhất là coi như người đó không hề tồn tại trên trái đất này, coi anh
ta như kẻ vô hình, coi anh ta như nước bốc hơi vậy. Phi Minh cũng định làm như
thế, nhưng khả năng đó của nó không giỏi như cô Cát Niên. “Nước bốc hơi” cứ khe
khẽ cười sau lưng, cuối cùng nó không nén nổi tò mò quay đầu lại liếc một cái.
Trong
giây phút nhìn rõ người phía sau, cô bé dụi dụi mắt, sau khi đã chắc chắn rằng
không phải mình hoa mắt, cảm giác hổ thẹn vừa nói dối xong liền bị người ta
phát hiện chợt ùa lên trong lòng nó, cũng giống như việc nó vừa dương dương tự
đắc nói rằng Trương Lệ bị mẹ đánh đau đến nỗi không đi học được thì Trương Lệ
bỗng xuất hiện trước cửa lớp với vẻ hí hửng. Phi Minh rụt rè để hai tay ra sau
lưng, nhìn người mới sáng nay bị cô bé nói trắng thành đen nhận làm bố đang từ
từ tiến gần về phía mình, không biết phải làm gì nữa.
Tất
nhiên, Phi Minh hoàn toàn không thể nhận ra rằng trong thâm tâm Hàn Thuật cũng
đã nghĩ rất nhiều, đối diện với một cô bé xa lạ có khả năng chính là con gái
mình thì câu đầu tiên nên nói là gì đây.
“Chú
cược là sáng hôm qua cháu đã nhìn thấy chú ở cửa nhà cháu, cháu nấp sau tấm rèm
cửa đúng không?” Hàn Thuật quỳ một chân xuống để tầm mắt mình ngang với cô bé,
anh thực sự không biết một đứa bé tầm mười tuổi thì sẽ lớn thế nào, nhưng anh
cũng bất giác nhận ra cô bé này có vẻ hơi gầy gò ốm yếu, giá như cô bé lớn lên
trong một gia đình hạnh phúc no đủ có cả bố cả mẹ có lẽ sẽ khỏe mạnh hơn hiện
giờ.
Chú ấy
quả nhiên biết mình nhìn trộm chú ấy, thế nên chắc chắn cũng biết mình đem chú
ấy ra để lừa các bạn! Mặt Phi Minh dần đỏ ửng lên, hai tay nắm chặt quả cầu
lông sau lưng, miệng yếu ớt phản bác lại một câu: “Không phải cháu nhìn trộm,
chỉ... chỉ là nhìn một cái, cô Cát Niên cũng biết mà.”
“Mẹ
cháu, không, ý chú là cô của cháu có nói với cháu chú là ai không?” Hàn Thuật
thực sự muốn biết Tạ Cát Niên sẽ giải thích cho cô nhóc này thế nào về việc
sáng hôm qua nhưng anh lại cảm thấy bản thân thắc mắc vấn đề này có chút buồn
cười, may mà đối phương chỉ là một cô nhóc.
Phi
Minh nghĩ lại một lúc liền nói: “Cô nói chú chính là một con người.”
Nụ cười
của Hàn Thuật có chút cứng nhắc, anh oán thầm Tạ Cát Niên cả vạn lần. Cô này
thật biết lừa trẻ con, anh tất nhiên là một con người, không lẽ, trong mắt cô,
anh chỉ là một cơ thể biết đứng thẳng và đi bằng hai chân, chỉ thế thôi sao?
“Cô của
cháu còn nói gì về chú nữa?” Anh lại tiếp tục cười híp mắt hỏi.
Phi
Minh lắc đầu, có đánh chết cô bé cũng không bao giờ chủ động nói ra, cô còn nói
rằng, “Chú ấy không phải là bố của cháu.”
“Thực
sự không có sao?” Hàn Thuật có chút chạnh lòng. Nhưng ít nhất Tạ Cát Niên cũng
không nói trước mặt con bé rằng anh là một kẻ xấu, thế nên anh liền mặt dày
nói: “Thực