
n ra, rồi mở
một chiếc hộp trong đó, tức giận tìm kiếm. Nó thầm cầu nguyện hãy để cho nó tìm
được cái gì đó, nhất định phải tìm được cái gì đó, nó không thể để cho các bạn
cười mình được.
Không
biết có phải là vị thần tiên nào trên trời đã nghe được lời cầu nguyện của nó
hay không, ở dưới đáy chiếc hộp tròn trong ngăn kéo của cô Cát Niên, Phi Minh
tìm thấy một tấm ảnh cũ đã hơi ngả màu, trong ảnh có bốn cô cậu thanh niên, họ
mặc quần áo thể thao, mỗi người cầm một chiếc vợt cầu lông, họ đang đứng cạnh
bục trao giải trông rất sơ sài của một ngôi trường nào đó, trong tay còn cầm cả
một tấm bằng khen nữa, có vẻ như là tấm hình chụp chung những người đã chiến
thắng trong một giải đấu cầu lông của trường.
Người
đứng ở bên trái đang nhe răng cười trước ống kính là cô Cát Niên, tuy cô hồi đó
còn nhỏ tuổi nhưng ngoài mái tóc ra, trông chẳng khác mấy so với bây giờ. Phía
bên phải cô Cát Niên là cậu bé tóc ngắn đến lạ thường, anh chàng này cũng cười
rất rạng rỡ, thế nhưng mắt anh lại đang nhìn chằm chằm vào chiếc vợt trong tay
mình, cứ như đấy mới là niềm tự hào của anh vậy. Cô gái đứng ở chính giữa cũng
bằng tuổi cô Cát Niên lúc đó, cô này có một mái tóc rất dài, mặt cô trông xinh
như búp bê Tây, nhìn qua thì thấy xinh hơn cô Cát Niên nhiều. Môi cô chỉ hơi
nhếch lên, mắt thì nhìn thẳng về phía trước, một cô bé mới mười tuổi như Phi
Minh đây không sao tìm nổi từ để hình dung cho thích hợp thần thái của cô. Quan
trọng nhất là cậu con trai đứng ở góc phải ngoài cùng, người hơi nghiêng về bên
trái, mắt thì không biết đang nhìn ai hay nhìn cái gì ở bên trái, cánh mũi rất
cao, đôi mắt rất đẹp, đúng là chú ấy rồi! Phi Minh có cảm giác chính là chú ấy
rồi.
Cô bé
túm lấy tấm ảnh ấy, lao về phòng mình nhanh như một cơn lốc, cô bé đưa tấm ảnh
cho các bạn xem như đang khoe báu vật của mình, cô bé chỉ vào người đàn ông
ngoài cùng phía bên phải nói: “Nhìn thấy chưa? Đây là ảnh bố tớ chụp hồi còn
thanh niên đấy.” Trong lòng cô bé lo sợ nhỡ nói dối thì mũi mình cũng bị dài ra
như cậu bé Pinocchio.
“Thật
à? Tạ Phi Minh, đây là bố cậu á? Ui, bố cậu hồi trẻ trông cũng có vẻ đẹp trai
nhỉ.”
“Đương
nhiên rồi, Phi Minh trông cũng rất xinh mà.”
Mặt Phi
Minh đỏ bừng lên, cảm giác tự hào làm tan đi cảm giác tội lỗi khi nói dối của
cô bé.
Lý Tiểu
Manh cũng không cầm được lòng, cầm tấm ảnh lên xem thật kỹ: “Tạ Phi Minh, bố
cậu hồi đi học đã giành được giải cầu lông rồi, bảo sao mà cậu đánh cầu lông
hay thế.”
“Cũng
tàm tạm thôi.”
“Ớ,
không đúng.” Lý Tiểu Manh lật đằng sau tấm ảnh ra xem, nhìn thấy có một hàng
chữ rất nhỏ, cô bé chầm chậm đọc: “Cho… anh… nhìn… về… em –
1997… Phi Minh, năm 1997 bố cậu vẫn còn là học sinh trung
học, chuyện này hoang đường. Hà hà, nói dối cũng không biết đường chuẩn bị cho
kỹ!”
“Tớ xem
nào, tớ xem nào.” Hai cô bé khác xúm lại, “Đúng rồi, Tạ Phi Minh, cậu cũng buồn
cười thật đấy, vớ bừa một người rồi nói là bố cậu à? Tớ thấy cậu không có bố
thì có, đồ bốc phét ạ.”
Phi
Minh cố sức gạt mấy cô bạn ra, không nói không rằng giật lại tấm ảnh, nhưng cô
không biết phải nói gì để biện bạch cho mình.
Đúng
lúc này, từ ngoài sân vẳng đến tiếng mở cửa sắt của cô Cát Niên.
“Cô về
rồi đây, bánh pizza cũng về rồi đây.” Cát Niên một tay xách túi đồ mua ở siêu
thị, một tay xách bánh pizza bước vào nhà, ngay lập tức nhìn thấy cảnh hỗn loạn
vừa xảy ra, Phi Minh trông nhỏ hơn ba bạn còn lại, chỉ chút xíu nữa thôi là rơi
nước mắt, tay cô bé nắm chặt tấm ảnh cũ.
Cát
Niên ngỡ ngàng trong giây lát, rồi rất nhanh cô nở nụ cười với mấy cô bạn nhỏ:
“Xin lỗi các cháu nhé, xe buýt hôm nay muộn hơn mọi khi, các cháu ra đây ăn đi
nào.”
“Cô ơi,
Tạ Phi Minh nói dối, bạn ấy nói người trong ảnh này là bố bạn ấy.” Lý Tiểu Manh
không chịu buông tha, nhất định truy tìm bằng được sự thật.
“Có
chuyện này à? Đưa cô xem nào.” Cát Niên giơ tay cầm tấm ảnh trong tay Phi Minh,
Phi Minh không biết đang tức cái gì, nhất định không chịu buông tay, Cát Niên
mỉm cười giằng nhẹ tấm ảnh, mới có thể giật được tấm ảnh đã bị vò nhàu nát. Cô
rất nghiêm túc nhìn tấm ảnh hồi lâu, “À, trông cũng hơi giống đấy, nhưng mà Phi
Minh này, bố cháu đẹp trai hơn chú này chút đấy… Mùi bánh pizza thơm thật đấy,
để chút nữa thì nguội mất.”
Cơn
sóng này cuối cùng cũng qua đi, nhưng bánh pizza không ngon như tưởng tượng.
Cát Niên trong lúc vội vàng chỉ nhớ được bim bim không lấy vị cà chua, nhưng
quên mất rằng trong pizza còn có rất nhiều cà chua. Mọi người xem ra chẳng ai
thấy ngon miệng cả, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi thôi, các bạn muốn đi về, Cát
Niên níu kéo mấy câu, chỉ có Phi Minh là mím chặt môi không nói câu gì.
Cát
Niên tiễn các bạn của Phi Minh về rồi quay vào nhà, cô chưa kịp bước vào cửa đã
nghe tiếng khóc của Phi Minh, nó nằm bò ra bàn, buồn như thể cả thế giới đã sụp
đổ.
“Cô mắng
cháu đi, sao cô không mắng cháu?” Phi Minh gào lên với Cát Niên đang dọn dẹp
bàn.
“Cháu
giúp cô dọn dẹp đi, cô cứ không mắng cháu đấy.” Cát Niên cười nói.
“Cháu
là đồ nói dối, nói dối không có bố