
chí mặt trời vào lúc xế chiều cũng có màu
đỏ rực rỡ, thế nhưng đối với nó hôm nay không phải là ngày tốt đẹp tí nào.
Sáng
nay đáng lẽ Phi Minh đã phải cảm nhận được điều này, không hiểu sao sáng nay nó
không thể nào chải được đầu, cái cặp mà cô Cát Niên mới mua mắc vào mấy sợi tóc
của nó, làm nó lôi đau hết cả đầu, lật đi lật lại mấy cái váy trong tủ quần áo
cũ kỹ, chẳng có cái nào làm cho nó trông xinh hơn, tuy nó không có nhiều quần
áo đẹp như Lý Tiểu Manh nhưng bạn bè đến nhà chơi, nó nghĩ mình không thể nào
trông như con chuột chù được.
Lý Tiểu
Manh và hai bạn nữa trong nhóm đến muộn hơn giờ hẹn một chút, Phi Minh dài cổ
đứng chờ mãi ở trước cửa hàng của bác Tài mới đón được các “khách quý” của
mình. Đang định đàng hoàng mời các bạn vào nhà như một bà chủ đích thực, ai ngờ
lại xảy ra chuyện không may, nó chưa kịp nhắc nhở các bạn thì Lý Tiểu Manh đã
giẫm ngay vào đống phân chó trước cửa quán bác Tài, khiến cho đôi giày búp bê
màu hồng của Tiểu Manh bị dính đầy phân chó. Cho dù bác Tài tỏ vẻ hối lỗi và
bày tỏ sự thông cảm của mình với Tiểu Manh nhưng điều này không hề giúp Tiểu
Manh dễ chịu hơn chút nào. Lý Tiểu Manh cầm lấy mấy tờ giấy mà Phi Minh luống
cuống đưa cho, cố kìm nén cảm giác buồn nôn của mình vội vàng lau sạch đôi
giày, rồi nói với các bạn học của mình bằng giọng chế giễu: “Tạ Phi Minh, cậu ở
cái khu quỷ quái gì thế này?” Hai người bạn đi cùng Tiểu Manh muốn cười mà
không dám cười, còn Phi Minh thì vô cùng xấu hổ.
Tiếp
sau đó, những chuyện không vui liên tiếp xảy ra, đầu tiên là các bạn ngay lập
tức không hứng thú với mảnh sân chẳng có lấy một thứ gì của Phi Minh, cho dù
Phi Minh có nhấn mạnh đến mấy, các bạn cũng chẳng thấy cái cây tỳ bà trông xấu
xí ấy có gì thú vị. Rồi sau đó, mấy cô bạn chui vào phòng của Phi Minh, không
có máy vi tính, cũng chẳng có đồ chơi gì hấp dẫn, cái gì cũng nhạt nhẽo vô vị.
Phi Minh cố gắng kể câu chuyện cười cho các bạn vui, nhưng rồi nó phát hiện ra
bản thân vẻ luống cuống của mình cũng đã rất nực cười rồi.
Đã hẹn
là sẽ ăn cơm trưa ở nhà Phi Minh nên mấy cô bạn gái ngồi đếm thời gian, cố gắng
chờ đợi cho đến trưa, vì Phi Minh đã nói là chút nữa thôi cô của Phi Minh sẽ
mang về rất nhiều đồ ăn ngon. Cho dù vậy, đứa có ảnh hưởng lớn nhất trong đám
con gái ở lớp là Lý Tiểu Manh vẫn để lộ ra sự khó chịu đang phải cố gắng kiềm
chế, tuy Tiểu Manh không nói gì nhưng vẻ mặt chán nản của bạn khiến Phi Minh
nhận ra rằng nó đã làm chuyện sai lầm, nhà nó đúng là chẳng có gì thú vị cả,
thành ra lại lãng phí cả một buổi sáng cuối tuần quý báu của bạn. Để cho các
bạn không cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, Phi Minh lật tung tủ lôi ra cuốn album gia
đình, mấy cô bạn chuyền nhau xem, Phi Minh ra sức giới thiệu về lai lịch của
từng tấm ảnh.
Phần
lớn các ảnh trong album đều là ảnh của Phi Minh, nó từ nhỏ đã thích chụp ảnh,
nó có thể tạo rất nhiều dáng điệu duyên dáng trước ống kính máy ảnh. Tấm ảnh
nào của nó, cô Cát Niên cũng cất giữ rất cẩn thận và sắp xếp theo trật từ thời
gian, thế nhưng, một tập ảnh dày toàn là ảnh Phi Minh chụp một mình khiến cho
các bạn xem mãi cũng thấy chán, và không khỏi nghi ngờ.
“Tạ Phi
Minh, sao nhà cậu không có ảnh của người khác vậy, đều là ảnh cậu chụp một
mình, chả có gì thú vị cả, lẽ nào cậu chưa chụp ảnh cùng bố mẹ bao giờ à?”
“Nhà
cậu ngoài cô cậu ra không còn người nào khác nữa hay sao?”
“Tất
nhiên là tớ có bố mẹ chứ, bố tớ là họa sĩ, họa sĩ rất nổi tiếng. Nhưng bố tớ cả
năm đều rất bận, thường xuyên phải đi khắp các nơi trên cả nước, không, phải
nói là đi khắp nơi trên thế giới để tìm cảnh, cho nên rất ít khi ở nhà.” Câu
này Phi Minh không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nó đã thuộc lòng đến mức
không cần phải cho thêm từ nào nữa cả.
“Thế à?
Thế tại sao trong nhà cậu chẳng thấy treo tranh của bố cậu vẽ vậy.” Một cô bạn
xem ra chẳng tin gì cho lắm.
“Bởi
vì…”
Phi
Minh còn chưa kịp nghĩ ra lý do gì thì Lý Tiểu Manh đã cướp lời cô bé: “Phi
Minh này, bố cậu nổi tiếng như vậy, tại sao còn để cô cậu và cậu sống ở nơi như
thế này chứ? Bố cậu yêu cậu thực lòng chứ?”
“Tất
nhiên rồi!” Phi Minh gập cuốn album lại, hét to lên. Sự ngờ vực của các bạn đã
khiến lòng tự trọng của nó bị tổn thương. “Bố tớ đương nhiên là rất yêu tớ, yêu
nhiều hơn tất cả những người khác hàng trăm lần! Đây là nhà của cô tớ, không
phải nhà của bố tớ, tớ chỉ ở tạm đây thôi, không bao lâu nữa, bố tớ sẽ về đón
tớ đi.”
“Có
thật không đấy hả Tạ Phi Minh, liệu có phải là người lớn trong nhà lừa cậu
không vậy? Người lớn đều thích nói với những đứa trẻ mồ côi là bố mẹ của chúng
đi một nơi rất xa, trên ti vi đều diễn thế mà.”
“Cậu
mới là trẻ mồ côi ấy, tớ không phải. Tớ đã nói rồi, tớ có bố, trẻ hơn bố các
cậu rất nhiều, và còn rất đẹp trai nữa.” Phi Minh tức giận phản đối, cô bé
không còn để ý đến việc phải có quan hệ tốt với mấy cô bạn này nữa.
“Bố cậu
đẹp trai thế, sao cậu không tìm một tấm ảnh ra đây cho chúng tớ xem nào?”
“Tìm
thì tìm!”
Phi
Minh cố cầm nước mắt xộc vào phòng của cô Cát Niên, nó kéo ngăn bà