
n, rồi
nhanh chóng đổi đề tài bằng giọng nhỏ nhẹ:
“Lúc
nãy chú thấy cháu đánh cầu lông, dáng đánh cầu của cháu giống y như chú hồi
xưa.”
“Chú
cũng thích đánh cầu lông ạ?” Việc cùng chung sở thích đã thu hẹp lại khoảng
cách giữa Phi Minh và Hàn Thuật.
“Chú
chơi cũng không tệ, có lẽ hôm nào đó chú cháu mình giao lưu một chút nhỉ.”
“Được ạ,
à không được.” Khuôn mặt Phi Minh chợt chùng xuống, “Vợt của cháu đều hỏng cả
rồi, không biết cô Cát Niên có mua cho cháu cái mới hay không nữa, hai tiết
cuối của chiều thứ Sáu tuần sau là giờ học năng khiếu, cháu ở trong đội cầu
lông, bây giờ cháu đang không biết làm thế nào đây.”
“Sẽ ổn
cả thôi.” Hàn Thuật an ủi cô bé, “Chú đoán là cháu đang học lớp 4A1 trường Tiểu
học Kiến Tú Lộ phải không?”
“Sai
rồi ạ, cháu học lớp 4A2 ở trường Đài Viên Lộ cơ.” Phi Minh cười vui vẻ sửa lại
lỗi sai quá rõ ràng của Hàn Thuật.
“Ồ...
lớp 4A2 trường Tiểu học Đài Viên Lộ.” Hàn Thuật như chợt vỡ lẽ lặp lại một lần
nữa.
“Một
ngôi trường rất tồi tàn đúng không ạ?” Cô bé chợt ủ rũ vì ngôi trường của mình,
căn cứ theo nơi cư trú, cô bé bị phân vào trường Đài Viên Lộ, ngôi trường với
các thiết bị giảng dạy sơ sài, học sinh đa phần đều là con em công nhân và
ngườii làm thuê ở vùng giáp ranh giữa thành phố và nông thôn. “Chú học cấp Ba
tại trường Trung học số 7, trường Trung học số 7 là trường cấp Ba tốt nhất
thành phố, cháu đoán trường Tiểu học của chú cũng phải là trường điểm nhỉ.”
“Ừ,
trường tiểu học của chú là trường tiểu học thuộc trường Trung học số 7.”
“Cháu
biết ngay mà.”
Hàn
Thuật cười: “Cháu chắc chắn không biết quãng thời gian học tiểu học của chú
nhạt nhẽo thế nào đâu, chú lên lớp Sáu, một nửa các bạn trong lớp chú đeo kính
cận, thật là vô vị. Lúc đó chú rất hy vọng giờ ngoại khóa có thể được chơi cầu
lông giống như cháu, còn nữa, trường Tiểu học Đài Viên Lộ là trường nội trú
đúng không? Ồ, thật là thú vị đấy, hồi xưa chú luôn mong được sống cuộc sống
tập thể ở trong trường, chú thật sự ngưỡng mộ cháu đó.”
“Thật
không ạ?” Vẻ ủ rũ của cô bé đến nhanh mà đi cũng nhanh.
“Chú sẽ
đánh cầu lông với cháu thật chứ?”
“Tất
nhiên rồi, chú sẽ dạy cho cháu tuyệt chiêu lợi hại nhất của chú vì cháu là...
Bây giờ cháu đã chơi rất tốt rồi, cháu còn có năng khiếu hơn nhiều so vói chú
hồi đó. Nhưng mà trước đây cô cháu không bao giờ chịu thừa nhận trình độ đánh
cầu lông của chú cao hơn cô ấy, thế cho nên, việc chú dạy cháu đánh cầu lông,
bao gồm cả cuộc nói chuyện ngày hôm nay nữa có thể coi là bí mật giữa hai chú
cháu mình không... Không phải cháu vẫn còn bé đến nỗi không giữ nổi bí mật gì
đấy chứ?”
“Sao
lại thế được ạ, đây là bí mật của chú cháu mình chứ!”
Tối hôm
đó Phi Minh mơ thấy, cô bé giống như người trong bức ảnh của cô Cát Niên, khua
múa chiếc vợt của mình đứng trên bục nhận giải, ở dưới khán đài là tiếng hoan
hô vang dội, bố mẹ đẻ của cô bé tự hào đứng ngay ở hàng đầu tiên cổ vũ cho cô,
trên khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười sung sướng và tự hào. Vậy mà khi tỉnh giấc
lại, nó không làm sao nhớ lại được khuôn mặt của bố mẹ đã xuất hiện trong giấc
mơ, chỉ nhớ họ rất trẻ và đẹp, trang phục tinh tế chỉnh tề hơn bất kỳ bố mẹ của
bạn học nào, đúng rồi, trước ngực bố còn đeo một tấm huy hiệu sáng lóa nữa.
Nếu như
chú ấy đúng là bố của nó thì tốt biết bao. Nhưng mà cho dù không phải là bố
mình, nó cũng rất thích chú ấy, có lẽ bố Tư Niên rất yêu nó, nhưng bố Tư Niên
lúc nào cũng có rất nhiều rất nhiều công việc bận rộn. Có lẽ cô Cát Niên cũng
thương yêu nó, nhưng cô cũng chưa bao giờ chăm chú đến Phi Minh. Chỉ có chú Hàn
Thuật này, tình yêu thương hiện lên trong mắt chú ấy rất mãnh liệt và thẳng
thắn, cho dù chỉ là một đứa trẻ con cũng có thể dễ dàng cảm nhận được điều đó.
Sau khi
quay trở về trường tiểu học nội trú, nghĩ đến bí mật giữa mình và chú Hàn
Thuật, mấy ngày liền tâm trạng của Phi Minh đều rất vui. Mặc cho bọn Lý Tiểu
Manh luôn thì thầm thậm chí còn cố ý cười lớn sau lưng cô bé, nhưng Phi Minh
vẫn cắn chặt môi, giống như cô Cát Niên nói, coi như chúng nó không hề tồn tại,
cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ qua. Thế nhưng, ngày thứ Sáu đen tối đã đến, trước
kia, giờ học năng khiếu là lúc Phi Minh cảm thấy vui nhất trong tuần, chỉ có ở
trên sân cầu lông, nó mới là điểm chú ý của mọi người. Nhưng lần này, nó không
đủ can đảm để nói với cô Cát Niên rằng mình đã không cẩn thận làm hỏng cái vợt
mất rồi.
Các bạn
đều đã ra khỏi lớp, bọn Lý Tiểu Manh cũng cười gọi nó: “Tạ Phi Minh, cậu còn
ngồi trong đó làm gì vậy? Không phải cậu đã nói là trận đấu hôm nay cậu sẽ làm
cho Trương Lệ phải tâm phục khẩu phục ư? Bọn tớ thấy Trương Lệ đã đi về phía
sân cầu lông rồi. Không lẽ câu nào của cậu cũng là nói dối à?”
Phi
Minh không dám to tiếng tranh luận với các bạn, ngày hôm đó quả thực nó đã nói
dối, giống như bị các bạn bắt thóp vậy, cãi nhau càng to, càng có nhiều người
biết nó là người hay sĩ diện nói khoác.
“Đi
thôi, Phi Minh,” người vừa nói là Lý Đặc, cậu bạn được các cô bé trong lớp hâm
mộ nhất.
Mọi
người đều nói là Trương Lệ