
a: “Em chạy cái
gì chứ, có gì đáng hổ thẹn à?”
Cát
Niên nói: “Tôi chợt nhớ ra ở nhà đun nước chưa tắt bếp, cho nên mới phải đi
nhanh thế, anh gọi tôi một tiếng cũng được mà, tôi nghe thấy được.”
Hàn
Thuật không muốn nói luyên thuyên với cô nữa, anh vào luôn chủ đề: “Em vẫn
không chịu nói chuyện về con à, con của anh ấy.”
Sự kinh
ngạc của cô càng lớn hơn, nói năng cũng không được rõ ràng nữa: “Con? Ừm… tôi
không nhìn thấy con anh, anh lấy vợ rồi à!”
“Vớ
vẩn! Có cần vào trong nhà để đối chất không? Em muốn gì chứ?” Cảm giác điên
cuồng của anh khi đối mặt với cô đang mỗi lúc một hiện rõ, anh chỉ nhớ được sự
hối hận của mình mà không nhớ được sự đáng ghét của cô.
Tạ Cát
Niên có vẻ run run: “Anh muốn nói…cô cháu tôi đang ngủ trong nhà, ngoài nó ra,
không có đứa trẻ nào nữa.”
“Em cứ
giả vờ đi, cháu em năm nay mười tuổi, nếu như anh đoán không nhầm, thì sinh
nhật của nó vào khoảng tháng Ba, bố mẹ trên danh nghĩa của nó chưa từng xuất
đầu lộ diện.” Anh biết mình đã nói đúng điểm quan trọng nhất của vấn đề, ít nhất
cô nàng giảo hoạt này cũng không tiếp tục phản bác nữa.
“Hàn
Thuật, tôi không biết tại sao anh lại đến, nó không phải là con anh, anh nhầm
rồi. Thậm chí nó cũng không phải là do tôi sinh ra, người khác có thể không
biết, nhưng anh phải biết chứ, nếu như tôi có thai thì làm sao phải ở trong tù
ba năm? Tôi sinh ra nó bằng cách nào?”
“Em
chưa bao giờ chịu nói sự thật!”
“Tùy
anh muốn nói gì thì nói, đây là chuyện đã quá rõ ràng.”
“Thế
thì con bé đó là con ai?”
“Hàn
Thuật, đây là chuyện của tôi.”
Lại thế
rồi, tất cả những lời đối thoại của họ, nói đi nói lại rồi lại nói đến câu này,
anh là anh, tôi là tôi. Càm giác thất bại của Hàn Thuật như núi lửa phun trào.
Qua
cánh cửa sắt cũ kỹ, trong ngôi nhà bằng gạch đó, chiếc rèm cửa bị vén lên một
góc, một khuôn mặt bé con ngó qua rồi biến mất, rèm cửa cũng khép ngay xuống.
“Được
chưa nào, không ngờ lại gặp anh, những lời rất vui các thứ tôi không nói nữa,
không anh lại bảo tôi giả tạo. Nước của tôi sắp đun cạn rồi.”
Cô đẩy
cánh cổng sắt. Hàn Thuật không tin cô, nhưng hình như anh cũng không có quyền
ngăn cản cô. Mắt anh dõi theo bóng cô đi vào trong mảnh sân đổ nát này, cây tỳ
bà vẫn mọc ngay bên tường.
“Chờ
chút.” Hàn Thuật gọi, “cho anh vài cái lá tỳ bà, mấy hôm nay anh ho quá.”
.
Anh
nói xem, em nên làm thế nào? Nói với em một câu đi, một câu thôi cũng được.
.
Cát
Niên đi vào phòng lấy ra một cái thang cũ để nó tựa vào cây tỳ bà, Hàn Thuật
vừa định nói: “Để anh lấy cho” thì đã thấy cô xiêu vẹo trèo lên thang rồi. Là
một người ga lăng, Hàn Thuật tất nhiên phải đưa tay ra đỡ lấy chân thang, ai
ngờ Cát Niên không hề tiếp nhận ý tốt của anh, cô run rẩy đứng trên bậc thứ tư
của cái thang, có vẻ lưỡng lự hồi lâu rồi mới nói: “Này, anh có thể buông tay
ra được không, tay anh run quá cơ, tôi vẫn còn chưa muốn chết đâu.”
Hàn
Thuật ngượng đỏ cả mặt, anh vốn tưởng cô cố tình chống đối lại anh, nhưng khi
thấy cô thực sự sợ hãi bám chặt vào cái thang, anh mới tin là mình đã suýt hại
cô, anh đành ngại ngùng buông tay ra. Sau khi anh thu lại lòng tốt của mình, Tạ
Cát Niên lại còn nói câu “cám ơn” rất không đúng lúc đúng chỗ. Hàn Thuật nghe
câu cám ơn rất chân thành của cô, suýt nữa thì quên hết tất cả những day dứt áy
náy với cô từ bao nhiêu năm nay, anh hậm hực nghĩ trong lòng, tốt nhất là cô
ngã xuống luôn đi.
Thế
nhưng điều mong muốn này của anh không trở thành hiện thực, tuy Cát Niên ở trên
cái thang cứ lung la lung lay như muốn ngã, nhưng thật lạ là cô lại không làm
sao cả. Cô dúi cho Hàn Thuật một vốc đầy, đừng có nói là đun thuốc để chữa ho,
đến ăn trừ bữa đống lá này cũng phải được một thời gian khá dài.
Hàn
Thuật hơi nghi ngờ ý đồ của hành động này, cô không muốn cho anh có cơ hội để
lần sau đến lấy lá nữa. Thế nhưng Hàn Thuật thầm nghĩ, nếu chuyện này không
giải quyết dứt khoát, cho dù cô ấy có đào cả rễ cây lên cũng không ăn thua.
Lúc anh
ra về, Cát Niên chào tạm biệt. Hàn Thuật lại một lần nữa dè bỉu cái kiểu nghĩ
một đằng làm một nẻo của cô, bởi lúc đi đến gần xe ô tô của mình, anh ngoái đầu
lại nhìn còn thấy rõ ràng cô đang vụng trộm cài thêm một cái khóa trên cánh
cổng sắt. Lại còn nói tạm biệt, có mà hy vọng vĩnh biệt thì có.
Ở bên
này, Tạ Cát Niên đóng cửa lại, vừa vặn nghe thấy tiếng động của ai khi vội vàng
trèo lên giường. Cô đi vào trong nhà, ngang qua căn phòng nhỏ có cánh cửa khép
hờ, cô tiện tay đẩy cửa ra, chỉ thấy cô bé con nằm trên giường giả bộ đang ngủ
say.
Cát
Niên thản nhiên nói với cô bé đang nằm trên giường: “Giả vờ đi, cứ giả vờ thoải
mái đi.”
Một lúc
sau, cô bé quả nhiên trèo xuống giường, đi theo Cát Niên vào bếp.
“Cháu
nhìn thấy rồi nhé, chú ấy là ai đấy ạ?” Trẻ con bây giờ đứa nào cũng già trước
tuổi, mới có hơn mười tuổi đầu mà đã bắt đầu ngờ vực tất cả mọi thứ, lại còn
rất tò mò với chuyện nam nữ nữa chữ. Cát Niên thấy mình quả thực lạc hậu quá
nhiều so với trẻ con bây giờ, hồi tiểu học, cô vẫn còn tin chắc rằng mẹ cô đi
ngoài ra c