
i phải chạy theo sau để chờ anh chỉ cho vài
chiêu cơ đấy. Hôm nay anh chỉ uống một bình sữa mà không có gì vào bụng, ở nơi
nửa thành phố nửa nông thôn này, anh dốc hết thông tin và những điều mình tổng
kết được một cách vô điều kiện, và không có bất cứ lý do gì.
Cứ như
vậy họ nói chuyện rôm rả một lúc lâu, những người nghe xung quanh cũng đã xếp thành
mấy vòng, đến mấy con chó lang thang cũng thi nhau lượn lờ quanh xe của anh.
Khoảng gần mười một giờ, Hàn Thuật nghe thấy có tiếng người chào ông chủ cửa
hàng.
“Chú
Tài này, chỗ chú náo nhiệt nhỉ. Sau này chú kinh doanh câu lạc bộ rồi, còn bán
sữa nữa không ạ?”
“Bà ơi,
lấy sữa cho Cát Niên này, một bình sữa nguyên chất, một bình sữa giàu canxi
nhé.” Ông chủ mồm gọi nhưng vẫn không hề chuyển sự chú ý.
Hàn
Thuật nói mãi nói mãi, rồi cũng không biết mình đang nói gì nữa. Anh chỉ biết
truyền lại kinh nghiệm và giải đáp thắc mắc mà thôi, đến mức anh không hề biết
Cát Niên xuất hiện trước cửa hàng này từ lúc nào, cũng không trách anh được,
mấy ông bà ham thích chơi cổ phiếu vây kín khiến tầm nhìn của anh bị che lấp.
Cô mặc
một chiếc áo phông đơn giản, quần thể thao, chân đi đôi dép lê, khuôn mặt nhỏ
nhắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ hiện lên dưới mái tóc cũng không được gọn gàng lắm.
Nhìn là biết ngay cô vừa chui từ trong chăn ra là đi mua sữa ngay, và có khả
năng mang sữa về rồi lại đi ngủ tiếp.
Cô này
lười thật đấy. Hàn Thuật thầm nghiến răng kèn kẹt, năm xưa tuần nào cô cũng
phải đi muộn ít nhất hai buổi, Hàn Thuật là học sinh gương mẫu đã không ít lần
khinh bỉ hành vi này của cô. Cát Niên cũng không hề có ý định trao đổi với anh
về tình hình thị trường cổ phiếu, cô lấy bình sữa rồi quay lưng về luôn.
Hàn
Thuật bỗng nhiên thấy hận cô. Càng những người không nói gì, thì sự hận thù
trong lòng họ càng ẩn giấu kỹ, cô vẫn còn hận những chuyện trong quá khứ, anh
biết. Cô trách anh cũng được, cô không cam tâm cũng được, nhưng có rất nhiều
cách giải quyết. Mười một năm rồi, anh là kẻ nhu nhược, anh thà lựa chọn lãng
quên cũng không dám chủ động đến trước mặt xin cô thứ lỗi, nhưng chỉ cần cô mở
lời, anh sẵn sàng chấp nhận hết mọi điều kiện, sẵn sàng trả bất cứ giá đắt nào,
sẵn sàng bù đắp bất cứ thứ gì – và bằng bất cứ hình thức nào. Vậy mà không, cô
sinh con một mình, rồi âm thầm nuôi con, đây chẳng phải là độc ác thì là gì? Cả
đời này anh cũng không thể nào thoát khỏi can hệ được!
Hàn
Thuật không kịp nghĩ ngợi gì, anh mở cửa xe đuổi theo cô, chú Tài hét với theo:
“Thế thì người trồng lúa như tôi thì nên bán hay không nên bán hả? Cậu nói rõ
đã rồi hãy đi chứ!”
Cát
Niên, Tạ Cát Niên,… Hàn Thuật định gọi cô đứng lại, nhưng anh không thể nào gọi
được tên cô. Anh quyết định âm thầm đuổi theo, nhưng không biết liệu có phải cô
linh cảm được điều gì hay không, anh càng đuổi cô càng đi nhanh, đến đoạn cuối
cô thậm chí còn chạy nữa.
Thái độ
của cô làm cho Hàn Thuật tức điên, tất nhiên là anh nhanh hơn cô. Đúng lúc Tạ Cát
Niên chuẩn bị sờ tay vào cánh cổng sắt, anh túm lấy áo cô.
Tạ Cát
Niên sợ hãi hét lên, cô quay ngoắt đầu lại, sợ đến co rúm người lại.
“Anh
muốn làm gì? Trên người tôi chỉ có hai bình sữa.” Cô sợ hãi nhìn về phía chú
Tài và mọi người, trong mắt cô ánh lên tín hiệu cầu cứu, rõ ràng cô không thể
tin được chuyện này lại có thể diễn ra vào ban ngày.
“Cái vớ
vẩn gì vậy, anh không cần sữa của em! Em chạy cái gì chứ?”
“Là anh
à.” Xem ra cuối cùng cô đã nhận ra anh, Hàn Thuật thở phào nhẹ nhõm, vì chú Tài
và mọi người lúc này đều đang ngóng cổ về phía hai người, phải là diễn viên
chính trong bộ phim rẻ tiền, anh thật sự không thấy thoải mái chút nào.
“Bao
hôm nay anh đi theo tôi để làm gì? Ồ…” Mắt cô liếc thấy chiếc huy hiệu trên bộ
quần áo đồng phục hôm qua anh chưa kịp thay, cô bỗng hiểu ra mọi chuyện: “Anh
chính là người của Viện Kiểm sát đã điều tra về tôi ngày hôm qua… Tôi chẳng làm
gì cả?”
Hàn
Thuật chẳng hiểu gì cả, anh hoàn toàn bị kiểu tư duy logic kỳ quặc của cô gái
này làm cho rối loạn, dường như họ không cùng tần sóng với nhau, sau đó, anh
đột nhiên hiểu ra một sự thật đáng sợ hơn nữa – cô không hề nhận ra anh.
Không
biết vì sao, sự lĩnh ngộ này khiến mắt Hàn Thuật ươn ướt, bao nhiêu năm như
vậy, anh vật vã chờ đợi sự trừng phạt của cô, kết quả thì sao? Cô đã quên anh
rồi…
“Em
muốn thế nào thì mới chịu buông tha cho anh?” Chẳng có bất cứ lý do nào cả, câu
nói này bỗng nhiên thốt ra từ miệng Hàn Thuật.
Cô
chẳng hiểu gì cả, cô nhìn chằm chằm vào anh, cô nhìn lông mày của anh, nhìn mắt
anh, và rồi, cô giật lùi lại đằng sau: “Hàn… Hàn Thuật, anh là Hàn Thuật!”
Hàn
Thuật thở dài một tiếng. Ông trời có mắt.
Lấy lại
được bình tĩnh sau sự ngỡ ngàng ban đầu, vẻ mặt cô đầy phức tạp, nhưng khi cô
nói. “Lâu lắm rồi không gặp, anh lại cao lên rồi,” trên khuôn mặt ấy thậm chí
còn nở nụ cười, như thể gặp lại một người bạn cũ vậy.
“Anh
buông áo tôi ra đã. Làm ơn, anh mà lôi nữa thì rách mất.” Cô ra hiệu bảo anh
buông tay ra.
Hàn
Thuật ong hết cả đầu, anh buông tay ra, rồi lại hỏi lại lần nữ