
ời đàn
ông tỏa ra làn khói dày đặc sợ run. Có khi nào trên phương diện làm ăn
gặp chuyện phiền toái không?
Sanh Tiêu sắp xếp quần áo xong thì bước ra ngoài, máy tính của cô vẫn để ở sân thượng.
Mạch Sanh Tiêu bước qua sau lưng Duật Tôn, nghe được tiếng gọi của người đàn ông: "Sanh Tiêu.”
Cô dừng bước lại, Duật Tôn đưa tay ra sau kéo tay cô lại gần. Mạch Sanh
Tiêu nghe được mùi thuốc lá nồng nặc trong cổ, hắn hút không chỉ một
điếu.
"Anh làm sao vậy?”
Duật Tôn không có trả lời, hắn bỏ tàn thuốc trong tay rồi vòng qua vai của Sanh Tiêu, đè cô ở trước ngực
mình. Bàn tay Duật Tôn khẽ vuốt ve khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu, môi
mỏng của hắn tới gần, Sanh Tiêu đã nghe thấy mùi thuốc lá nên tránh mặt
đi.
Nhưng Duật Tôn cũng không tầm thường, cánh môi của hắn đè lên khóe miệng của Mạch Sanh Tiêu, hôn tới quá nhanh lẹ. Sanh Tiêu trong
nháy mắt ngừng thở, Duật Tôn bước nghiêng đi, phần eo của Sanh Tiêu dán
chặt vào lan can phía sau. Hai tay người đàn ông vòng ở sau lưng cô,
cánh tay càng lúc càng ôm chặt.
Người hắn ở vô cùng gần, Mạch
Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác nơi nào đó của người đàn ông căng
thẳng dục vọng. Cô mở ra đôi mắt đen bóng, cánh mũi truyền đến một mùi
hương thơm.
Mùi thơm có hương vị rất đặc biệt, cho dù có mùi
thuốc lá trên thân thể người đàn ông cũng không thể khỏa lấp hết được.
Mạch Sanh Tiêu bình thường rất ít dùng nước hoa nhưng ít nhất thì cô
cũng có thể kết luận được đây là mùi nước hoa của phụ nữ.
Khi
Duật Tôn hôn cô, chưa bao giờ được đáp lại, hắn đem đầu lưỡi muốn tách
đôi môi của cô ra, vừa mới mở mắt, liền phát hiện khuôn mặt không yên
lòng của Sanh Tiêu nhìn về xa xăm.
Thì ra hắn về muộn không phải
vì công ty có việc. Mạch Sanh Tiêu bình thường cho dù cùng ngủ với Duật
Tôn trên một chiếc giường lớn cũng không phát sinh chuyện gì. Huống chi
người đàn ông bây giờ giống như lang như sói, hơn nữa Duật Tôn phong lưu thành tánh, muốn hắn thay đổi chẳng phải là muốn hắn nhịn chết sao?
Cũng không biết là hắn hôm nay có còn đam mê nữ sinh hay không?
Mạch Sanh Tiêu nâng nhẹ cằm lên, mặc cho hắn hôn, cô ngược lại không có cảm giác gì, chỉ là. . . . . .
Sanh Tiêu hoảng hồn, Bôn Bôn phải làm sao?
Trán Duật Tôn kề lên trán của cô: Nghĩ gì thế?”"
"Không có gì.” Hai tay Mạch Sanh Tiêu đặt trước ngực hắn, đẩy khoảng cách của
hai người ra xa. Cô đi đến ghế sô pha trước mặt, đem máy tính tắt đi.
Trần tỷ ôm Bôn Bôn đang ngủ vào đến nơi thì thấy Sanh Tiêu đang dọn bàn trà. Cô đứng lên, lúc đi qua bên cạnh Duật Tôn thì mở miệng nói: Trên người
anh, tôi có nghe thấy một mùi nước hoa, anh có muốn đi tắm trước hay
không?”"
Cô nhắc nhở như vậy, thực sự là muốn hương thơm kia biến mất.
Duật Tôn đi theo Mạch Sanh Tiêu vào phòng ngủ, cánh tay hắn ôm chặt vòng eo
của cô. Trần tỷ cẩn thận đem Bôn Bôn đặt vào trong nôi, lúc đứng dậy vừa vặn trông thấy cảnh này: "Duật thiếu, Duật phu nhân, hai người nghỉ
ngơi trước.”
Duật Tôn cũng không bận tậm có người ngoài ở đây: "Mùi này là từ trên người Alice vương vào.”
Trần tỷ ngước mí mắt lên dò xét nét mặt của Sanh Tiêu, bà ấy sải bước vòng
qua cuối giường rồi đi thẳng một đường về phía cửa phòng. Mà Duật thiếu
cũng thực thẳng thắn, nói như vậy đợi tí nữa Mạch Sanh Tiêu không nổi
đóa mới là lạ.
Trần tỷ bị hù dọa đến nỗi bước đi cũng không dám gây ra tiếng động, vừa đi ra ngoài liền đem cửa phòng nhanh chóng đóng lại.
Anh đổi người ngoại quốc rồi?” Chữ chơi" của Mạch Sanh Tiêu đến bên miệng lại bị cô cứng rắn nuốt trở về.
"Alice là bạn tốt của anh từ hồi nhỏ, cô ấy lần này từ nước ngoài trở về chưa
có chỗ ở nên anh sắp xếp trước cho cô ấy ở tạm trong một ngôi nhà còn
trống.” Duật Tôn lựa lời giấu giếm, Mạch Sanh Tiêu nghe giọng nói thản
nhiên của hắn thì có ý tin theo.
Anh không cần phải giải thích cho tôi.”"
Duật Tôn thở dài, nghe thái độ thế này mệt chết đi được. Hắn gối cằm lên bả
vai Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, chuyện đó đã từng có một lần, sẽ không
còn nữa, em yên tâm.”
Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trong cổ ớn
lạnh, nghe được tiếng bước chân của Duật Tôn từ phía sau liên tục kéo
dài mùi hương này hướng đến phòng ngủ, hắn phải đi tắm cho sạch sẽ.
Alice ở trong biệt thự ăn mặc không lo nhưng nhàn rỗi đến mốc meo. Dạ Thần
cũng không cho cô có nhiều lắm, cô không muốn nghe theo Duật Tôn suốt
ngày ở trong phòng nên đồng ý với hắn là sẽ không nói chuyện căn cứ ở
trước mặt Mạch Sanh Tiêu. Lúc này Duật Tôn mới đồng ý cho cô đến Ngự
Cảnh Viên.
Khi Alice lần đầu gặp gỡ Sanh Tiêu là một buổi trưa ấm áp. Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn ngồi trên thảm trong hoa viên. Cô thấy
Duật Tôn đi tới gọi tên Bôn Bôn rồi bế lên.
Alice đứng ở bên
cạnh, bối rối không biết theo ai, cảnh tượng ấm áp như vậy cô chưa bao
giờ thấy qua. Mạch Sanh Tiêu thấy Bôn Bôn đang chơi bị nóng nên đem áo
comple ở bên ngoài cởi ra cho con.
Duật Tôn ngồi không một lát thì đứng dậy trở vào nhà.
Alice cúi đầu xuống ngồi đối diện Mạch Sanh Tiêu: "Cô chính là người phụ nữ của Tôn?”
"Cô là bạn của anh ta sao?”
Alice trong lòng bỗng nhiên như bị đâm một