Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324600

Bình chọn: 7.00/10/460 lượt.

ợ, mau nói cho tỷ tỷ biết chuyện gì đã xảy ra, sao đệ lại bị thương?”

A Tông ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi

nói: “Tam khôi văn võ được triệu lên điện để thụ phong, hoàng thượng

khâm thưởng một thanh ngọc như ý, không ngờ thanh ngọc như ý của võ thám hoa Giang Như Trần lại rỗng ruột, bên trong giấu một con dao.”

“Vậy sao đệ lại bị thương?”

A Tông ngừng lại để hít thở, sau đó kể

tiếp: “Lúc ấy đệ ngồi ở bên phải, phía dưới hoàng thượng. Lúc Giang Như

Trần nhận lấy ngọc như ý, đột nhiên rút từ trong đó ra một con nhao và

nhào về phía hoàng thượng. Tất cả mọi người đều không ngờ được, hoàng

thượng cũng đứng ngây ra đó không nhúc nhích. Đệ đứng dậy định bỏ chạy

thì đột nhiên từ sau lưng có người đánh cho đệ một chưởng, lực rất mạnh, làm đệ bay tới chặn trước người Giang Như Trần, kết quả là con dao đâm

trúng đệ.”

Vân Phỉ vội vàng hỏi: “Là ai đẩy đệ?”

“Đệ không nhìn thấy. Lúc ấy tim gan gì cũng muốn lộn ra ngoài, còn ói mấy ngụm máu nữa.”

A Tông sinh ra là đã sống trong nhung

lụa, được mẹ và tỷ tỷ chiều chuộng nâng niu lên tận trời, chưa từng chịu nhiều đau đớn như vậy nên nó vừa kể vừa chảy nước mắt ròng ròng.

Vân Phỉ đau như đứt từng khúc ruột, nàng cắn môi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực nó: “Ngực còn đau không?”

“Đau, nhưng cánh tay còn đau hơn.” Vân Tông rưng rưng nước mắt mà nhìn nàng: “Tỷ tỷ, đệ rất nhớ mẹ, đệ muốn về nhà.”

Vân Phỉ nghe xong câu này, lòng đau buồn đến mức cũng muốn rơi lệ theo, không biết nên trả lời Vân Tông thế nào. Lẽ nào lại nói với nó cha sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nó,

cho dù nó có bị thương thì cũng phải tiếp tục ở đây làm con tin.

Tống Kinh Vũ trầm ngâm nói: “Người đó có thể dùng sức đánh bay A Tông như vậy thì nhất định là một cao thủ có võ công cao cường. Lúc ấy trong điện trừ cấm vệ quân ra thì chỉ có võ

trạng nguyên và võ bảng nhãn là có võ công cao vậy.”

Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, không phải cấm vệ quân thì sẽ là hai người này. Lúc nãy Tần Phương có nói là ai không?”

“Tôi đã hỏi rồi, Tần Phương ở ngoài

điện, không thấy là ai làm.” Tống Kinh Vũ lại nhìn A Tông, lo lắng nói:

“Ngoại thương thì không phải lo, tôi chỉ lo một chưởng ấy sẽ làm chấn

thương đến tim phổi của A Tông.”

Vân Phỉ nghe thế thì càng thêm lo lắng,

trong lòng cực kỳ oán giận cái tên đã đẩy A Tông ra làm lá chắn kia. Nếu hắn muốn cứu giá thì tự mình nhào tới, lấy thân mình ngăn cản là được,

sao phải dùng một đứa con nít làm bàn đạp? Nếu A Tông không bị đâm trúng tay mà trúng tim thì sao, há chẳng phải mất mạng tại chỗ ư?

Nàng càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, ước gì có thể tra ra ngay người đó là ai.

Tống Kinh Vũ nói: “Lúc ấy trong cung rất hỗn loạn, A Tông được băng bó cánh tay xong là lập tức xuất cung, tôi

cảm thấy hay là mời Chương đại phu đến xem thế nào thì vẫn hơn.”

Vân Phỉ gật đầu: “Trời đã khuya rồi, lại mưa to thế này nữa, huynh trả tiền gấp đôi để mới huynh ấy đến đây đi.”

Nửa canh giờ sau, Tống Kinh Vũ dẫn

Chương Tùng Niên tới, hai người đều bị mưa làm ướt đẫm cả người, Vân Phỉ hết sức áy náy, vội vã sai Phục Linh lấy khăn nóng ra, rồi liên tục nói cảm ơn.

Chương Tùng Niên cười, nói “không sao” rồi bước tới trước, bắt mạch cho Vân Tông.

Vân Phỉ e dè hỏi: “Chương đại phu, lúc ấy đệ đệ của ta có hộc mấy ngụm máu, không biết có bị nội thương không?”

Chương Tùng Niên cân nhắc cách dùng từ,

nhẹ nhàng nói: “Tiểu công tử thân thể khỏe mạnh, từ từ điều dưỡng thì sẽ không có gì đáng ngại.”

Vân Phỉ nghe ra ẩn ý chứa trong lời của Chương Tùng Niên, không nén được cơn giận trong lòng.

Vừa nghĩ đến việc A Tông bị người nọ

chưởng mạnh một cái bay lên, rồi lại bị thích khách đâm một dao, nàng

giận đến nỗi cả người run lên. Người đó muốn bảo vệ hoàng thượng thì nên tự mình nhào tới chắn trước mặt thích khách, dùng A Tông làm lá chắn là gần như hại nó toi mạng, còn mình thì lại được mang cái danh tốt là

trung quân hộ chủ, đúng là vô sỉ không gì bằng.

Tiễn Chương Tùng Niên đi rồi, Vân Phỉ

nhìn khuôn mặt bụ bẫm dễ thương của đệ đệ, cảm thấy may mắn, rồi lại

thấy lo lắng hơn. Trước kia nàng cứ nghĩ trong cung có nhiều hộ vệ như

vậy, A Tông sẽ không xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần để Tống Kinh Vũ đi

theo hộ tống trên đường vào cung để đề phòng. Bây giờ xem ra trong cung

cũng không an toàn, một khi có chuyện thì tất cả mọi người sẽ xúm vào

bảo vệ hoàng thượng, sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến A Tông. Cho nên, A

Tông nhất định phải trở về Kinh Châu mới an toàn.

Hiện nay đại quân của Vân Định Quyền

đang tranh đoạt Quan Nhai với Tần Vương. Nơi này địa thế hiểm yếu, chỉ

có một con đường bị kẹt giữa hai ngọn núi. Lấy được Quan Nhai là có thể

có được Tần Trung. Trận chiến này cực kỳ quan trọng, là điểm then chốt

trên con đường hoàn thành nghiệp bá của Vân Định Quyền. Cho nên dù A

Tông có gặp nguy hiểm ở kinh thành thì trong giờ phút quan trọng này,

hắn ta cũng tuyệt đối không đề nghị với triều đình cho Vân Tông về Kinh

Châu.

Tự ý rời khỏi kinh thàh càng không thể,

cha cũng sẽ không đồng ý. Chỉ có cách là làm cho triều đình lên tiếng

thả A Tông về thì mới có thể làm cha khô


XtGem Forum catalog