
thư phòng, nàng đã nghe một
giọng nói yểu điệu vang lên từ phía hành lang: “Hoa trong phủ trồng thật là đẹp, ngươi nhìn cây sơn chi này xem, trên cành toàn là nụ hoa.”
Người nói chuyện chính là Lâm Thanh Hà, mẹ hai yểu điệu của nàng.
Vân Phỉ nghe thế, lòng như quặn lại.
Từng gốc cây ngọn cỏ, từng cái bàn cái ghế trong phủ này đều do mẹ nàng
vất vả mua sắm, dùng toàn là tiền của Tô gia. Mẹ thật là khờ, vì sao
phải dâng không không nhà mình cho người phụ nữ khác chứ?
Nàng gạt nước mắt, không thèm quay đầu
mà đi thẳng ra khỏi phủ châu mục. Về tới Liên Hoa Sơn, trời đã hơi tối,
mưa sắp đổ xuống, trên đầu thỉnh thoảng lại có những chú chim đang tung
cánh lượn ngang qua.
A Tông đang chơi đùa trong sân, thấy
nàng thì chạy tới đón, ôm chân nàng, mắt thiết tha: “Tỷ tỷ, tỷ về nhà có mang chân gà lên cho đệ không?”
Vân Phỉ cúi đầu nhìn đệ đệ bụ bẫm đáng
yêu, đột nhiên ngồi xuống, hung dữ nói: “A Tông, từ này về sau đệ phải
có gắng đọc sách, luyện võ công. Nếu dám lười biếng, tỷ tỷ sẽ đánh nát
mông đệ!”
Nhà thì có thêm một mẹ hai đẹp như yêu
tinh, cha trở mặt vô tình, bỏ mặc bọn họ ở đây không đoái hoài gì đến,
ngày nào cũng chỉ có thể ăn những món chay nhạt nhẽo, ngay cả tỷ tỷ bình thường rất yêu thương chiều chuộng nó cũng bỗng trở nên đáng sợ như
hung thần nên A Tông – đứa trẻ vốn sống trong mật ngọt bỗng cảm thấy
cuộc sống trở nên thật đáng sợ, há mồm định khóc lên.
Vân Phỉ trừng nó: “Không được khóc.”
A Tông mồm méo xệch, chớp chớp mắt, cố nén những giọt lệ, nhìn nàng bằng vẻ rất tội nghiệp.
Vân Phỉ hung dữ nói: “Bây giờ cha đã có
mẹ hai, cũng sẽ nhanh chóng có mẹ ba, mẹ tư, mẹ năm… Nếu đệ còn không
chịu cố gắng thì không chỉ đệ tiêu đời, mà mẹ cũng tiêu luôn.”
A Tông gật đầu lia lịa: “Đệ biết rồi.”
Hung thần dữ tợn lập tức biến thành bồ
tát hiền hậu, Vân Phỉ mỉm cười xoa đầu nó, rồi nâng mặt nó lên, hôn một
cái thật mạnh: “A Tông thật ngoan.”
A Tông lau nước miếng trên mặt, hậm hực nghĩ thầm: “Hừ, đánh cho một phát rồi cho một viên kẹo, vui lắm sao chứ.”
Trận mưa xuân này dầm dề cả một đêm, đến sáng sớm hôm sau mới chịu tạnh.
Vân Phỉ đẩy cửa sổ ra, một luồng gió
trong lành man mát chợt ùa vào mặt. Ngọn núi phía xa xa được nước mưa
giội rửa, trở nên xanh biêng biếc, trông giống như một viên ngọc bích
khổng lồ. Nàng nhìn những vũng nước nho nhỏ
trên mặt đất ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: trời mưa thì đường núi sẽ rất khó
đi, xem ra hôm nay cha sẽ không đến đón mẹ con nàng.
Rửa mặt xong, Phục Linh và Bạch Thược vừa bưng cơm chay đến.
Đêm qua Vân Tông hất chăn khỏi người nên bị cảm nhẹ, vốn đã không muốn ăn gì, giờ thấy lại chỉ có cháo trắng dưa muối thì mặt nhăn nhó như nuốt phải hoàng liên[1'>, cố ăn mấy miếng cháo trắng xong thì uể oải bò vào trong chăn, cắn góc
chăn, nhay nhay nó một cách chán chường, tưởng tượng mình đang gặm xương heo.
Vân Phỉ thấy Vân Tông có vẻ ỉu xìu như
vậy, liền ngồi xuống cạnh giường, sờ lên trán nó rồi lo lắng hỏi: “A
Tông, đệ bị sao vậy?”
Vân Tông giống hệt một con chuột bị bỏ
đói cả năm trời, mở to đôi mắt tròn xoe, đen láy, nuốt nước miếng nói:
“Tỷ tỷ, đệ rất muốn ăn thịt.”
Vân Phỉ ngắt nhẹ vào mũi nó: “A Tông
ngoan, đợi vài ngày nữa cha đến đón chúng ta về nhà, đệ muốn ăn gì cũng
được, chứ trong chùa thì làm gì có thịt.”
Vân Tộng lập tức cực kỳ kích động mà nắm chặt tay nàng: “Tỷ tỷ, trong ao phóng sinh có rất nhiều, rất nhiều cá đó.”
Nó lại nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực lên. Vân Phỉ vừa tức giận vừa tức cười, vỗ vào đầu nó một cái: “Con mèo tham ăn này, cá trong ao phóng sinh mà đệ cũng dám mơ tưởng tới.”
A Tông nói rất tội nghiệp: “Tỷ tỷ, mũi
của đệ không thở được, miệng thì vừa khô vừa đắng, đệ rất muốn được ăn
một chén canh cá nóng hổi.”
Vân Phỉ nhìn dáng vẻ tham ăn của nó, vừa đau lòng vừa bất lực. Nàng bỗng nhớ tới trong rừng trúc bên đường có
một con suối nhỏ, chắc ở đó sẽ có cá. Nghĩ thế, nàng mỉm cười: “Đệ đợi ở đây nha.”
Ở trong chùa mà tìm đồ ăn mặn thì đúng
là rất bất kính nên Vân Phỉ cũng không dám nhờ người khác. Nàng tìm được một cái mẹt cũ ngoài vườn của chùa, một mình lặng lẽ đi vào rừng trúc.
Nếu có thể bắt được cá, nàng sẽ bảo Phục Linh ở ngoài chùa nhóm lửa nấu
chút canh để A Tông đỡ nhạt miệng, còn nếu không bắt được thì thôi vậy.
Trên những cành lá xanh tươi mơn mởn hai bên đường, thỉnh thoảng lại rơi xuống những giọt nước mưa trong veo,
lấp lánh như những giọt sương, rơi tí tách trên những đám rêu xanh trên
tảng đá. Khe suối chảy róc rách qua những hòn đá bên đường, thỉnh thoảng chim chóc lại hót líu lo, tăng thêm vẻ tĩnh mịch của rừng núi.
Khắp núi rừng là một màu xanh bạt ngàn.
Đưa mắt trông về phía trước, những ngọn núi xa xa cứ trập trùng, một màu xanh biếc. Liên Hoa Sơn tuy không phải là ngọn núi nổi tiếng hùng vĩ
hiểm trở gì, nhưng lại có một nét lung linh thanh thoát riêng.
Nàng đi vào rừng trúc. Dần dần, mặt trời cũng nhô lên cao, những tia nắng lấp lánh như những sợi vàng chiếu khắp núi non. Những vũng nước đọng, sau mưa cũng trở nên tràn đầy, thỉnh
thoảng trên mặt nước lại có những c