Teya Salat
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323472

Bình chọn: 9.5.00/10/347 lượt.

o, giọng nói và

dáng điệu của Lâm Thanh Hà, mỗi câu nói, mỗi tiếng cười, hay Vân Định

Quyền nắm tay nàng ta thế nào, Tô Thanh Mai đều thấy rất rõ.

Chẳng phải chàng đã nói cả đời này sẽ không nạp thiếp, chỉ có mình ta thôi sao?

Lời thề này cứ như một cơn cuồng phong,

gào thét dữ dội trong đầu Tô Thanh Mai, khiến đầu nàng như muốn vỡ ra.

Nhưng cổ họng sao bỗng nghẹn lại, đau như bị dao cắt, không nói nổi một

lời. Cả người nàng run lên bần bật, những cánh bướm giữa rừng hoa trên

chiếc áo choàng lụa màu trắng kia giống như đang muốn vỗ cánh bay lên.

Nước mắt tuôn trào như mưa, làm nhòe lớp phấn son được trang điểm tỉ mỉ mất nửa canh giờ. Một hộp phấn hết mười

lượng bạc, nàng dằn lòng lắm mới nỡ bỏ tiền ra mua, chỉ để làm hắn vui

thích. Đáng tiếc, phấn son có tốt cỡ nào thì cũng không che lấp được

thời gian, không giữ được trái tim hắn, chỉ có thể kiểm chứng được sự

dối trá cùng buồn cười của lời thề sắt son kia.

Chiếc áo choàng lụa mỏng như cánh ve

trượt khỏi vai nàng, rơi xuống mặt đất một cách đáng thương. Mỗi cánh

bướm trên ấy như bị bẻ gãy cánh, không bao giờ bay được nữa.

Vân Phỉ gắng sức đỡ lấy thân mình loạng

choạng của mẹ mình, trong đầu vang lên những lời của ông ngoại trước lúc lâm chung. Lúc ấy, nàng còn ôm chút hy vọng, có lẽ là ông ngoại đã hiểu lầm, nàng mong không bao giờ phải đề phòng cha mình. Nhưng bây giờ,

nàng đã hiểu, rốt cuộc thì giây phút ấy cũng đã đến.

Mấy năm sau, nàng bưng một ly rượu hoa

lê, mỉm cười hỏi Vân Định Quyền: “Cha, có khi nào cha đang rất hạnh phúc thì bỗng nhiên bị người mình yêu nhất đâm cho một kiếm chưa?”

[1'> Hai câu thơ tả cảnh đẹp Hàng Châu, trích từ Vọng hải triều của tác giả Liễu Vĩnh, Nguyễn Xuân Tảo dịch thơ.

Cảnh đẹp Hàng Châu

Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi phủ châu mục, đi về phía Liên Hoa Sơn ở ngoài thành.

Trong xe ngựa, Tô Thanh Mai khóc như mưa như gió, như đứt từng khúc ruột, chiếc khăn dùng để lau nước mắt trên

tay đã ướt đẫm đến nỗi có thể vắt ra nước.

A Tông lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thấy mẹ mình khóc lóc bù lu bù loa như vậy. Nó vừa sợ vừa buồn,

nên rưng rưng nước mắt, vùi mình vào lòng nhũ mẫu Tề Thị, giống hệt như

một chú cún con tội nghiệp.

Ánh mặt trời ban trưa sáng rực chiếu vào trong xe, Vân Phỉ nhìn những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong những tia sáng, bỗng thấy người mơ mơ màng màng như đang nằm một giấc mộng,

một giấc mộng dài suốt mười lăm năm trời, hôm nay rốt cuộc phải bừng

tỉnh.

“Muốn đi đâu thì cứ đi.” Đây là câu duy

nhất mà Vân Định Quyền nói lúc Vân Phỉ đến xin hắn giữ mẹ mình lại khi

Tô Thanh Mai kêu gào, đòi đến Tịnh Thổ Tự.

Lúc ấy hắn đang ở Phù Dung Các, căn dặn

nha hoàn sắp xếp phòng ngủ cho nhị phu nhân. Nghe con gái mình nói thế,

hắn không hề quay đầu lại, chỉ tỏ vẻ chả có gì quan trọng, cứ như là

đang đuổi một kẻ ăn mày. Tô Thanh Mai đã không còn ích lợi gì nữa, hắn

nể mặt hai đứa con nên mới không bắt nàng ta hạ mình, khiến người đẹp

trẻ trung Lâm Thanh Hà phải ấm ức làm nhị phu nhân đã là chí tình chí

nghĩa lắm rồi.

Thái độ thờ ơ lãnh đạm này giống như là

một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến Vân Phỉ thấy lạnh buốt từ

đầu tới chân. Trên chiếc giường có khung bằng gỗ lim chạm khắc hình long phượng sum vầy trong Phù Dung Các, nha hoàn đang trải chăn đệm màu đỏ

tươi, có hình uyên ương nghịch nước, không khí hết sức tưng bừng.

Vân Phỉ rời khỏi Phù Dung Các, ngồi trên hành lang một lúc để bình tĩnh lại. Nắng xuân rực rỡ khẽ nhảy nhót trên chiếc hài thêu của nàng, những viên ngọc trai đính trên ấy vẫn cứ tỏa

sáng lấp lánh.

Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Thời gian

chóng trôi, chỉ có châu báu mới là trường tồn. Tình yêu này nọ chỉ là

mây bay, tiền bạc nắm trong tay mới là quan trọng.

Nàng phủi mông đứng dậy, tự nhủ với

mình, đàn ông thay lòng đổi dạ thì có gì ghê gớm lắm đâu. Đáng tiếc, khi nàng về tới phòng của mẹ mình, phát hiện Tô Thanh Mai đã bỏ nhà đi, lại còn không có tiền bạc gì phòng thân, chỉ có quần áo trang sức thì tự

nhiên cảm thấy hai vai nặng trĩu.

Nàng vừa lo lắng cho người mẹ đang đau

đến nát lòng kia, vừa không yên tâm khi bỏ đệ đệ còn nhỏ tuổi ở nhà với

Lâm Thanh Hà nên đành phải dẫn theo Vân Tông cùng đi với mẹ.

Nương tử, con cái cùng bỏ nhà đi nhưng

Vân Định Quyền không có lấy một lời giữ lại, chỉ phái mười mấy người hầu theo sau xe để hộ tống bọn họ.

Lúc ấy Vân Phỉ mới hiểu ra, thì ra bạc

tình bạc nghĩa, qua cầu rút ván mới là bộ mặt thật của cha mình. Người

cha thâm tình, luôn yêu thương trân trọng mẹ mình thuở nhỏ chỉ là giả

dối. Ông ngoại đã qua đời, sản nghiệp của Tô gia sớm đã biến thành viên

đá lót chân trên con đường thăng tiến của hắn, ngay cả quay đầu lại nhìn xem một lần hắn cũng chẳng rảnh.

Có lẽ mẹ nàng đã không còn giá trị gì

nữa, ngay cả nàng và Vân Tông cũng trở thành những vật bài trí có cũng

được mà không có cũng chẳng sao. Tuy cha mang tiếng là châu mục, nhưng

trên thực tế thì lại là bá chủ của đất Sở. Có quyền có thế thì sẽ dễ

dàng cưới được rất nhiều vợ, sinh được rất nhiều con.

Thấu hiểu