Disneyland 1972 Love the old s
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323564

Bình chọn: 7.00/10/356 lượt.

ánh hoa rơi trôi bềnh bồng.

Vân Phỉ đứng bên bờ suối, cúi người

xuống xem thử, quản nhiên thấy có bóng những con cá nhỏ bơi vụt qua.

Nàng mừng rỡ cởi giày ra, xắn váy lên rồi bước xuống nước.

Nước suối lành lạnh thấm vào da tạo cảm

giác khoan khoái. Núi xanh nước biếc làm nàng tìm lại được cảm giác vui

sướng đã lâu không có. Kể từ bảy năm trước, từ Tương Huyện chuyển đến

Kinh Châu, nàng không được tự do tiếp xúc với thiên nhiên như thế này

nữa.

Quyền thế của Vân Định Quyền ngày càng

cao thì tự do của nàng cũng ngày càng ít, không giống như lúc nhỏ còn ở

trong huyện, nàng thường cùng ông ngoại về chốn thôn quê chơi đùa. Khi

ấy nàng còn thấy người ta bắt cá rất nhiều lần. Theo như tưởng tượng,

nàng cảm thấy dùng cái mẹt vớt qua một cái là có thể bắt được, không còn gì đơn giản hơn.

Ai ngờ nàng cầm cái mẹt, đứng dưới suối, khom người mò mẫm cả buổi trời mà vẫn không bắt được con nào. Mấy con

cá ở rừng núi này vừa nhỏ vừa nhanh nhẹn, rất là tinh, cứ bơi tới bơi

lui như đang trêu chọc nàng, rồi lại không chịu chui vào trong mẹt, hiến thân cho Vân Tông được no một bữa.

Đúng là có cảm giác như cưỡi ngựa chạy

khắp núi, Vân Phỉ mệt đến nỗi chân mỏi nhừ, mắt choáng váng. Nàng chống

eo, định đứng lên nghỉ một lát. Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có mấy

người đang từ rừng trúc đối diện đi ra.

Vì cúi người quá lâu nên khi thẳng người lên, trước mắt như có hàng ngàn ngôi sao bay lượn. Cho nên sau này, mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Úy Đông Đình, nàng luôn cảm thấy

trên người y tỏa ra một vầng sáng màu vàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy y, nói thật, đúng là sững sờ cả người.

Gió thổi phần phật làm tung áo bào của

y, rừng trúc xanh biếc, tĩnh lặng giống như một bức nền thiên nhiên

thanh nhã, còn y thì giống như bước ra từ trong bức tranh bạt ngàn màu

xanh, thanh tao, phóng khoáng không sao tả xiết.

Lúc bấy giờ, nàng chỉ nhớ đến mấy chữ:

đường đường chính chính, thanh tao nho nhã. Lúc trước, khi đọc được mấy

chữ này trong sách, nàng chỉ thấy rất mơ hồ, không cụ thể. Bây giờ gặp

được y, mới biết thì ra chính là như thế.

Cách một con suối, y nhìn nàng một cái rồi dẫn bốn người phía sau đi lên núi.

Ánh mắt của Vân Phỉ bất giác bị y thu

hút. Bước chân của y mạnh mẽ, vững chãi, nhịp nhàng. Thậm chí còn có thể cảm giác được một năng lượng dồi dào ẩn chứa dưới lớp áo của y. Cho dù

đường núi lầy lội, y vẫn đi một cách ung dung như dạo chơi trong sân

vườn.

Bên cạnh Vân Định Quyền đều là những người tập võ nên Vân Phỉ có cảm giác chắc chắn y cũng có võ công.

Úy Đông Đình loáng thoáng phát hiện sau

lưng mình có một ánh mắt dõi theo rất lâu nên bất chợt quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nhìn lén của nàng.

Vân Phỉ đỏ mặt, vội vã đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi cúi đầu tiếp tục bắt cá. Đáng tiếc lại không bắt được con

nào, làm nàng rất nản lòng.

Lúc ấy, lời của Vân Tông lại vang lên bên tai nàng.

Tỷ tỷ, trong ao phóng sinh có rất nhiều, rất nhiều cá.

Ở đó cá nhiều, lại là một cái ao nho

nhỏ, so với những con cá ranh mãnh này thì dễ bắt hơn nhiều. Nàng đứng

giữa dòng suối, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng không chống nổi

ánh mắt van nài tội nghiệp của A Tông nên cầm cái mẹt về lại Tịnh Thổ

Tự.

Phía Tây Bắc của chùa là vườn rau do các tăng ni trồng trọt, sát bên tường là một cây bồ đề, dưới gốc cây là một cái ao phóng sinh không lớn lắm. Vì trời mưa nên trong chùa hầu như

không có khách dâng hương, vườn rau càng yên ắng, dường như cả gió cũng

ngừng thổi.

Nàng đi vào bằng cửa hông, lặng lẽ đến

bên ao phóng sinh, hai tay chắp lại, lòng thầm niệm: Xin Bồ Tát xá tội

cho con, con chỉ bắt một con cá nhỏ để nấu canh cho đệ đệ của con mà

thôi.

Nàng cầm cái mẹt, cẩn thận bước vào

trong ao, có chút chột dạ như đang ăn trộm, rất là căng thẳng. Đúng vào

lúc này, sau lưng bỗng có người lên tiếng: “Cô nương đang định bắt trộm

cá sao?”

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, sau lưng tự

dưng có một người đột ngột xuất hiện, Vân Phỉ giật mình, sợ tới mức định hét toáng lên. Nàng quay đầu lại thì phát hiện đó chính là chàng trai

từ trong rừng trúc bước ra lúc nãy. Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng, có

cảm giác như đi ăn trộm bị người ta bắt tại trận nên vội vàng cầm cái

mẹt bước ra khỏi ao. Nước trong ao bám từng giọt vào chân nàng, nàng cúi đầu đứng trước mặt Úy Đông Đình cao lớn, ấp a ấp úng giải thích: “Đệ đệ của ta bị bệnh, muốn uống chút canh cá, lúc nãy ta ra suối nhưng không

bắt được, cho nên…”

Úy Đông Đình từ trên cao nhìn xuống nên

chỉ thấy được gương mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay và chóp mũi xinh xắn

của nàng. Hai gò má đang dần ửng hồng, xinh đẹp như được những áng mây

che phủ. Dáng vẻ thẹn thùng của nàng đúng là vừa thú vị vừa dễ thương.

Y cố ý trêu nàng: “Vậy cũng không được trộm cá trong ao phóng sinh chứ.”

Vân Phỉ vốn định giải thích một câu xong sẽ bỏ đi, nhưng từ ‘trộm’ kia giống như là một thanh kiếm sắc đâm vào,

khiến nàng không còn mặt mũi nào nữa. Nàng đỏ mặt nói: “Ta không có

trộm.”

Y nhướng mày nói: “Lẽ nào các sư phụ trong chùa đồng ý rồi sao?”

Vân Phỉ biện bạch: “N