Insane
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

hững con cá này là

do khách đến dâng hương thả vào, đối với các sư phụ trong chùa mà nói

thì mọi thứ đều là vật ngoài thân, cho nên những con cá này cũng không

phải là của họ, phải nói nó là vật vô chủ.”

Sự ứng đối nhanh nhạy của nàng làm Úy Đông Đình hơi bất ngờ, chỉ có thể nói: “Cá không chủ cũng không thể tùy tiện bắt được.”

Vân Phỉ không phục, nói: “Phật dạy chúng sinh đều bình đẳng. Cá ngoài sông suối và cá trong ao phóng sinh đều là cá, tại sao cá ngoài sông suối có thể bị người ta bắt để ăn mà cá trong ao phóng sinh thì không thể?”

“Lẽ nào cô nương không biết trong các

tội nghiệt, sát sinh là tội nặng nhất; trong các công đức, phóng sinh là là điều thiện nhất?”

Vân Phỉ nghênh mặt lên nói: “Ma Ha Tát Đỏa[2'> có thể xả thân cho cọp ăn thì sao những con cá này không thể xả thân

cho người ăn? Nếu có thể vì vậy mà thoát khỏi kiếp thú vật, há chẳng

phải là một việc công đức sao? Trên đời này kẻ mạnh thì có quyền. Có

câu: cá nằm trên thớt; chứng tỏ cá là phải để cho người ăn.”

Úy Đông Đình không ngờ tiểu nha đầu này

lại nhanh mồm nhanh miệng, khéo ăn khéo nói như vậy. Dáng vẻ trợn to đôi mắt sáng long lanh, quật cường bướng bỉnh kia đúng là rất thú vị.

Y nhất thời nổi ý trêu đùa, bất thình

lình vươn tay ôm lấy eo nàng, như cười mà không cười, nói: “Kẻ mạnh thì

có quyền, lúc này ta là kẻ mạnh, phải chăng ta có thể làm bất cứ điều gì với cô?” Y nói không lại nàng, bất quá chiêu gậy ông đập lưng ông chính là sở trường lớn nhất của y.

Vân Phỉ bị bất ngờ, không kịp đề phòng

nên bị y ôm lấy. Nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, lập tức giơ cái mẹt trên

tay lên, định đập vào đầu y không chút khách khí.

Úy Đông Đình vung tay lên, cái mẹt cũ nát ấy lăn lông lốc ra thật xa, rồi cứ nằm im ở đó, không có ý định cứu nàng.

Vân Phỉ đập một phát không trúng thì giơ tay lên định cào vào mặt y. Úy Đông Đình vươn tay ra ngắm lấy cổ tay

nàng, người thì cúi thấp xuống.

Thấy gương mặt anh tuấn kia đang cúi sát xuống, giống như là định hôn mình, Vân Phỉ sợ đến nỗi mặt biến sắc, tim như muốn ngừng đập.

Úy Đông Đình vốn chỉ định trêu ghẹo một chút để dọa nàng, nhưng khi bốn mắt chạm vào nhau thì không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng ngửa mặt lên, dựa vào cánh tay y,

đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh. Cành lá của cây bồ đề như cũng xanh

tươi hơn, màu xanh mướt ấy phản chiếu vào trong mắt nàng, khiến đôi mắt

ấy có vẻ đẹp trong xanh, rạng ngời. Y cảm thấy mình sắp bị hút vào trong cái đầm xanh biếc ấy.

Trên chân mày của y còn đọng lại một

giọt nước văng ra từ cái mẹt, lúc này lại rơi xuống đúng vào má nàng.

Bởi vì quá căng thẳng, nàng bị giọt nước này làm giật mình và chớp mắt

một cái. Khi ấy, y mới có thể thoát khỏi đôi mắt nàng, rồi vội vàng

buông nàng ra.

“Bây giờ cô đã biết cảm giác người làm

dao thớt, ta làm cá, kẻ mạnh mặc sức hiếp đáp kẻ yếu rồi chứ?” Môi y khẽ mỉm cười mà nhìn nàng, hai mắt sáng quắc và sắc sảo cực kỳ, giống như

có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, mang theo vẻ ngang tàng, mê hồn

đoạt phách.

“Hừ, nói không lại ta thì động tay động

chân, đường đường là nam tử hán mà lại đi khi dễ một cô nương yếu đuối

thì có gì tài giỏi chứ?” Mặt Vân Phỉ đỏ như ráng chiều, nàng quẳng cho y câu này xong thì quay đầu bỏ chạy. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng sẽ không dại gì đi liều mạng với y.

Nàng xách váy chạy băng băng, rất sợ y

sẽ đuổi theo mình. Chiếc váy màu đỏ thắm bị gió thổi phất phới, giống

như là một đóa hoa lựu rực lửa. Màu xanh biêng biếc của núi rừng giống

như được sắc lửa đỏ này thắp sáng.

Úy Đông Đình nhìn theo bóng dáng của

nàng, khóe môi không nén được một nụ cười mỉm: Cô nương yếu ớt? Nha đầu

lỗ mãng thì đúng hơn!

Vân Phỉ chạy một mạch về tới phòng mình ở sân sau, tim không ngừng đâp loạn xạ, ấn tượng đầu tiên tốt đẹp về Úy

Đông Đình đã biến mất hoàn toàn.

Cái gì mà đường đường chính chính, thanh tao nho nhã chứ? Cái mã bên ngoài chỉ gạt người ta mà thôi.

Haiz, vẫn chỉ có ngân lượng là đáng yêu nhất. Ngân phiếu là ngân phiếu, nguyên bảo[3'> là nguyên bảo, không gạt ai cả.

[1'> Hoàng liên: tên một vị thuốc bắc, rất đắng.

[2'> Ma Ha Tá Đỏa: vị bồ tát đã đem mình cho cọp mẹ ăn để cứu hai mẹ con con cọp đang kiệt sức, nhờ đó mà thành chánh quả. Nhắc đến vị bồ tát này là nhắc đến sự xả thân, hy sinh cho người khác.

[3'> Nguyên bảo: Đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc thời xưa, có giá trị lớn khoảng 50 lượng

Qua ngày hôm sau, bệnh của A Tông có xu

hướng nặng thêm, bắt đầu phát sốt. Vân Phỉ đang định đưa nó về nhà mời

đại phu khám bệnh thì đúng lúc, Vân Định Quyền phái người đến đón Tô

Thanh Mai về.

Vân Phỉ vừa thấy người đến là quản gia Vân Thất thì lòng trở nên lạnh căm. Cuối cùng cha vẫn không chịu đích thân tới đón họ về.

Nàng cố nén nỗi thất vọng và tức giận

trong lòng, kéo cánh tay Tô Thanh Mai, cười khanh khách: “Mẹ xem, trong

lòng cha vẫn có mẹ đấy thôi, còn phái người tới đón mẹ về kìa.”

Mắt Tô Thanh Mai đỏ lên, nghẹn ngào nói: “A Phỉ, con dẫn đệ đệ về đi, mẹ ở lại đây.”

Trước kia, khi nàng ta về nhà cha mẹ, có lần nào mà không đích thân Vân Định Quyền đến đón. Bây giờ