
được điều này, nàng bất giác
ôm hai vai mình. Gió ở ngoại thành, sao mà lạnh đến thế, khiến lòng
người cũng trở nên buốt giá.
Khi còn trẻ, thỉnh thoảng Tô Thanh Mai
cũng cãi cọ với Vân Định Quyền, rồi bỏ về nhà cha mẹ ở vài ngày. Bây
giờ, nàng ta đã không còn nhà cha mẹ để về. Sau khi Tô Vĩnh An qua đời,
nàng bán hết mọi gia sản để giúp Vân Định Quyền chiêu binh mãi mã. Nơi
mà nàng có thể đi lúc này, cũng chỉ có Tịnh Thổ Tự trên Liên Hoa Sơn.
May mà năm xưa, vì muốn có con trai nên nàng thường đến dâng hương,
quyên góp không ít tiền của, nên rất thân thiết với phương trượng Tịnh
Tâm đại sư.
Tô Thanh Mai càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng và ấm ức. Làm phu thê với nhau mười mấy năm, nàng tự hỏi mình đã
móc cả tim gan ra cho hắn, không giữ lại thứ gì, thế mà hắn lại như vậy, đâm nàng một kiếm xuyên tim ngay trong lúc nàng không hề đề phòng.
Xe ngựa ra khỏi thành, nửa canh giờ sau
thì đến Tịnh Thổ Tự. Tịnh Tâm đại sư thấy tình cảnh Tô Thanh Mai như
vậy, cũng không hỏi nhiều mà lập tức cho quét dọn những căn phòng trống
phía sau chùa, tạo một khu nhà độc lập cho họ ở lại.
Trước khi xuất giá, Tô Thanh Mai là hòn
ngọc quý trên tay cha mình. Vị tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ này,
trong cơn đau lòng quá đỗi nên mới thu dọn đồ đạc, giận dữ bỏ nhà đi,
không ngờ là lần này đi rồi, lại rơi vào thế đâm lao phải theo lao. Ba
mẹ con ở Tịnh Thổ Tự cả tháng trời mà Vân Định Quyền vẫn không hề hỏi
han gì tới, gần như là đã quên mất sự tồn tại của Tô Thanh Mai.
Tình cảm phu thê mười sáu năm trời, lại
không thể so với một gương mặt chỉ vừa mười tám. Một Vân Phỉ đang thiếu
nữ thanh xuân, còn chưa kịp nếm thử vị ngọt của tình yêu, đã trải qua
một bài học đắt giá, đúng là thê lương không gì bằng.
Xem ra thì bạc vàng mới là chỗ dựa đáng tin nhất, vững bền nhất. Chôn xuống đất cũng không sợ biến đổi.
Sau một tháng, gương mặt tròn trịa mịn
màng của Tô Thanh Mai đã trở nên gầy còm, hóp háp. Ánh mắt cũng mất đi
vẻ lấp lánh mê người, mà trở nên già cỗi thêm mấy chục tuổi. Còn A Tông, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, giờ phải ăn chay suốt cả tháng thì khổ không
sao nói nổi. Tối đến nằm mơ, cứ chảy nước miếng rồi đòi ăn thịt. Ban
ngày, nó nhìn mấy con chim trên cây mà mắt cứ sáng rực cả lên.
Cha không chịu đến đón, mẹ không chịu tự về, Vân Phỉ cảm thấy cứ giằng co như thế này thì không ổn nên lén gọi
Tề Thị đến và dặn: “Vú xuống núi báo với cha là A Tông bị bệnh rồi.”
Tề Thị gật đầu, hiểu ý của nàng. A Tông
là con trai duy nhất của Vân Định Quyền, không nhìn mẹ thì cũng phải
nhìn con, dầu gì con trai bệnh thì hắn cũng phải đón nó về nhà. Cứ như
thế, Tô Thanh Mai cũng có thể nương theo chuyện này để cùng trở về, chứ
cứ ở lại đây mãi cũng không phải là kế lâu dài.
Sau khi Tề Thị đi, Vân Phỉ đốc thúc A Tông rèn chữ.
A Tông được nuông chiều quen, lúc này vẩu môi nói: “Tỷ tỷ, không ăn thịt thì đến bút cũng chả có sức mà cầm.”
Đúng là trẻ con vô tư, không sầu không
lo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn. Vân Phỉ vừa giận vừa thương, ngắt
nhẹ vào mặt nó rồi khẽ liếc về phía mẹ mình.
Tô Thanh Mai ngẩn ngơ ngồi bên cạnh, đã
một canh giờ trôi qua mà quyển kinh Kim Cương vẫn giở ngay tờ ấy, giống
như là cao tăng nhập thiền vậy.
Vân Phỉ biết thật ra mẹ mình không đọc
được chữ nào, trong lòng lúc này chỉ là một bể khổ mênh mông mà thôi.
Trước khi xuất giá là một tiểu thư con nhà giàu, được chiều chuộng nâng
niu. Sau khi xuất giá thì được phu quân dỗ dành lừa gạt rằng mình rất
hạnh phúc. Bất ngờ phải chịu sự đả kích lớn như vậy, Vân Phỉ nghĩ rằng
cả đời này mẹ mình cũng sẽ không thể bình tâm lại được.
Một canh giờ sau, Tề Thị trở về. Nhưng
người về cùng không phải là Vân Định Quyền mà là Trương Tương Như, một
đại phu có tiếng trong thành.
Trái tim Vân Phỉ bỗng cảm thấy buốt giá. Thì ra ở trong lòng cha, A Tông – đứa con trai duy nhất cũng không hề
quan trọng như nàng đã nghĩ.
Trương Tương Như mỉm cười, khom người xuống hỏi A Tông: “Công tử thấy chỗ nào không được khỏe?”
“Ta khó chịu ở chỗ này này.” A Tông há mồm ra, thật thà nói: “Đắng miệng, không biết ngon, cứ chảy nước dãi mãi.”
Trương Tương Như vừa tức giận, vừa tức
cười. Đây có phải bệnh tật gì đâu chứ, vậy mà cũng mời hắn lên núi xem
bệnh, xa xôi gần chết, đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng cũng khó trách, châu mục đại nhân đã gần bốn mươi mà chỉ có một vị công tử, nuông chiều cũng là chuyện thường thôi.
Hắn bốc cho một đơn thuốc bổ để lấy lệ rồi liền cáo từ, xuống núi.
Vân Phỉ mượn cớ tiễn hắn, cùng Tề Thị đi ra ngoài.
Thấy xung quanh không có ai, Tề Thị mới
nói nhỏ: “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt
mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe nói là nàng ta có thai rồi.”
Thấy xung quanh không có ai, Tề Thị mới
nói nhỏ: “Tiểu thư, tôi gặp Trương đại phu ở trong phủ, ông ấy đến bắt
mạch cho Lâm Thanh Hà, nghe nói là nàng ta có thai rồi.”
Trái tim vốn đã buốt giá của Vân Phỉ lại giống như bị người ta bóp chặt. Nàng lẳng lặng nhìn mây bay trên đỉnh
núi, chúng nhẹ nhàng lượn lờ êm ả, rồi dần dần trở nên nặng nề. Thiên
nhiên cũng