
,
lại đòi đổi mới hết, không hề biết tiết kiệm tiền cho hắn, điểm này so
với Tô Thanh Mai, nàng ta kém một trời một vực. Lúc này, hắn mới nhớ đến chỗ tốt của Tô Thanh Mai, nàng móc cả tim gan cho hắn mà không giữ lại
điều gì, lúc nào cũng nghĩ thay cho hắn, ngay cả tiền bán nhà cha mẹ
cũng đưa hết cho hắn. Số bạc mà Tô Vĩnh An lén đưa cho nàng ta, hắn tin
là mình có thể moi ra được.
Thế là hôm sau, hắn chủ động dẫn Vân Phỉ và Vân Tông cùng đi đón Tô Thanh Mai về nhà.
Vân Phỉ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa đến Liên Hoa Sơn, Vân Định Quyền dẫn hai đứa con men theo đường núi lên Tịnh Thổ Tự.
Tô Thanh Mai thấy hắn đích thân đến thì
quá khứ lại ùa về, trái tim đã chết mòn lâu nay cũng nảy lên. Dù sao
cũng là vợ chồng mười sáu năm, đó là người mà nàng yêu suốt nửa đời, là
anh hùng cái thế từng là ân nhân cứu mạng của nàng.
Vân Định Quyền nghĩ tới ngân lượng nên
mới nhẫn nại nói: “Thanh Mai, nàng cũng biết Ngô Vương đối với đất Sở cứ như hổ đói rình mồi, nếu hắn dẫn binh đến đánh, tâm huyết mười mấy năm
trời của ta đổ sông đổ biển thì không nói gì, nhưng tài sản tích cóp cả
đời của nhạc phụ cũng sẽ tan tành theo mây khói, sao ta có thể hai tay
dâng Kinh Châu cho hắn chứ…”
Hắn rất chân thành tha thiết, nói một
cách đĩnh đạc, người không biết nội tình, nếu nghe thấy sẽ tưởng là hắn
có nỗi khổ riêng, cưới Lâm Thanh Hà cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, từ đấu
tới cuối trong lòng hắn chỉ có người vợ cùng chung hoạn nạn này, cưới
thiếp thất, giành giang sơn cũng chỉ vì muốn nàng và các con được hưởng
vinh hoa phú quý, sống những ngày tháng an lành…
Vân Phỉ vừa nghe vừa thán phục tài ăn
nói hơn người của hắn. Thảo nào người khôn khéo cả đời như ông ngoại
nàng mà cũng bị hắn gạt, đem gia tài bạc triệu lót đường cho hắn.
Tô Thanh Mai lạnh lùng nói: “Ta không
cần biết chàng vì lý do gì, năm xưa chàng đã từng thề là cả đời này chỉ
có mình ta, không bao giờ nạp thiếp nữa, trừ phi chàng đuổi ả ta đi, nếu không ta sẽ không trở về.”
Vân Định Quyền đã hơi mất kiên nhẫn, hắn quay đầu liếc Vân Phỉ một cái, ý bảo nàng tới khuyên mẹ mình.
Vân Phỉ thì thầm vào tai A Tông vài câu
rồi đẩy nó đến gần Tô Thanh Mai, sau đó kéo áo Vân Định Quyền, nói nhỏ:
“Cha, con có ý này. Bây giờ mẹ hai đã có thai, chi bằng cha đưa về nhà
mẹ đẻ ở Túc Châu dưỡng thai, rồi dỗ mẹ về trước đã. Đợi mẹ hai sinh xong thì cha hãy đón về.”
Đây quả là một cách hay, trước tiên cứ dỗ Tô Thanh Mai về trước đã, lấy được số bạc ấy vào tay rồi tính sau.
“Nhưng nếu mẹ hai con không chịu đi thì sao?”
“Cha yên tâm đi, chắc chắn mẹ hai sẽ chịu đi.”
Vân Định Quyền nhìn dáng vẻ đã tính toán kỹ càng của Vân Phỉ, nửa tin nửa ngờ, quyết định về thử một lần xem sao.
Về tới nhà, Vân Định Quyền khéo léo đề
cập tới chuyện đưa Lâm Thanh Hà về nhà mẹ đẻ dưỡng thai. Hắn cứ tưởng
nàng ta sẽ không đồng ý, không ngờ Lâm Thanh Hà lập tức nhận lời ngay.
Sở dĩ Lâm Thanh Hà đồng ý nhanh gọn như thế là vì những lời Vân Phỉ nói.
Bây giờ, nàng ta không muốn ở Phù Dung
các thêm một giây một phút nào nữa, mà sắp xếp lại nhà cửa, mua sắm đồ
đạc thì cần một khoảng thời gian, nàng ta không muốn hao tâm phí sức vì
chuyện này. Hơn nữa ở Kinh Châu nàng ta không có chỗ dựa, khắp nơi trong phủ đều là người của Tô Thanh Mai, ai biết có động tay động chân hại
nàng ta hư thai hay không? Chi bằng về nhà mẹ đẻ dưỡng thai càng an
toàn, đợi sinh con xong thì quay lại, Phù Dung Các cũng được sắp xếp
lại, cớ sao mà không chịu chứ.
Vân Định Quyền đích thân tiễn nàng ta về Lư Châu.
Tô Thanh Mai không hề biết Lâm Thanh Hà
đã có thai, cứ tưởng là phu quân của mình đã đưa nàng ta đi ‘mãi mãi’,
cho nên sau khi Lâm Thanh Hà đi, rốt cuộc thì nàng cũng chịu về lại ngôi nhà xa cách đã lâu. Có điều, trải qua chuyện lần này, lòng người cũng
đổi thay, nàng cũng sa sút tinh thần, trở nên trầm lặng, cả ngày cứ ở
trong phòng, im thin thít như một bức tượng bằng sứ.
Vân Phỉ biết khi Vân Định Quyền về nhất định sẽ tìm mẹ mình hỏi số bạc nàng nói khống kia.
Cho nên trong khi hắn trở về, nàng nhất
định phải kiếm được một số bạc không nhỏ, nếu không mẹ và nàng đều không được sống yên ổn.
Nàng nghĩ ngợi, xong gọi quản gia Vân Thất tới.
Quản gia nghe xong lời của nàng thì tròng mắt cũng muốn lòi ra. “Trời ạ, tướng quân mà về thì sẽ… sẽ giết người mất!”
Vân Phỉ thản nhiên cười: “Thúc yên tâm, mọi chuyện đã có ta lo, cha ta sẽ không tức giận, cũng sẽ không giết người đâu.”
Hôm sau, cả Kinh Châu đều xôn xao hẳn lên, bởi vì trong phủ châu mục truyền ra một tin tức khiến người ta chấn kinh.
“Giờ thìn ngày mai[1'>, trước phủ châu mục sẽ đặt một cái hộp gỗ. Chỉ cần là nam tử chưa kết
hôn thì đều có thể bỏ một phong thư chứa một tờ ngân phiếu vào trong
hộp. Dựa theo số tiền trong phong thư, ba người đứng đầu sẽ có tư cách
vào phủ châu mục trả lời một câu hỏi của đại tiểu thư. Chỉ cần nói đúng
đáp án, bất luận người ấy có tướng mạo hay gia cảnh thế nào, Vân tiểu
thư đều gả làm vợ người ấy.”
Tin đồn nghe có vẻ nhảm nhí này là do
chính miệng quản gia Vân Thất của phủ châu mục nói, c