
vừa thấy là đã thích nơi này.
Sau đó sinh A Tông, mẹ con sợ nó rơi vào trong hồ nên mới dọn sang Mộc
Tê Viên.”
Lâm Thanh Hà cười một cách gượng gạo, lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Thì ra Tô Thanh Mai cũng từng ở nơi này.
Vân Phỉ quan sát cách bày biện trong
phòng, mỉm cười, nói: “Đồ đạc trong này đều là của hồi môn của mẹ con,
mẹ hai không thích cái nào thì cứ bảo cha con đổi cái khác, đừng tiếc
tiền thay ông ấy làm gì.”
Lâm Thanh Hà ngẩn người ra, có vẻ không
dám tin. Những đồ dùng bằng gỗ lim này có giá trị không nhỏ, Tô Thanh
Mai xuất thân tầm thường thì sao mua nổi?
Vân Phỉ nhìn thấy vẻ không tin trong mắt Lâm Thanh Hà thì cười tươi tắn, giọng mang theo vẻ tự hào, nói: “Chắc
là mẹ hai còn không biết, ông ngoại con là người giàu nhất Tương Thành,
các cửa hàng của ông gần như là chiếm một nửa cửa hàng trong huyện, cho
nên người ta còn gọi ông ngoại con là Tô Bán Thành. Lúc mẹ con xuất giá, ông ngoại tặng cho toàn là thứ quý giá. Sau đó nhà con dọn tới Kinh
Châu, mẹ con không nỡ bỏ những thứ này nên mới vất vả chuyển nó đến đây, đúng là tốn không ít công sức đấy.”
Thì ra là của hồi môn của Tô Thanh Mai,
Lâm Thanh Hà không biết nên nói gì mới phải nên ngượng ngùng vân vê
chiếc khăn trên tay, chỉ muốn lập tức dọn khỏi nơi này.
Vân Phỉ ôn hòa nói: “Mẹ con có câu này
muốn con nói với mẹ hai. Người không hề có thành kiến gì với mẹ hai, bỏ
nhà đi cũng không phải nhằm vào mẹ hai, mà là vì năm xưa cha con từng
thề tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.”
Trong mắt Lâm Thanh Hà lộ ra vẻ chấn kinh: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Vân Phỉ chồm
sát vào bên tai nàng ta, nói nhỏ: “Bao nhiêu năm nay mẹ con bỏ không ít
tiền giúp cha chiêu binh mãi mã, thế mà cha con vẫn không chịu giữ lời
hứa. Cho nên mẹ con bảo mẹ hai, bất luận thế nào cũng phải giữ tiền của
mình cho thật chặt, ngàn lần phải nhớ không được dựa dẫm vào đàn ông.”
Lâm Thanh Hà ngẩn ngơ đến nỗi không nói
được lời nào, trong lòng vừa chua xót vừa tức giận, ngay cả nụ cười cho
có lệ cũng không nở nổi.
Vân Phỉ ném xong mấy quả tạc đạn này thì đứng dậy, cười ngọt ngào: “Mẹ hai ráng nghỉ ngơi đi nhé, A Phỉ xin cáo
từ.” Vừa đi đến cửa nàng liền quay lại, nắm tay Lâm Thanh Hà, cười khúc
khích: “Đầu bếp trong nhà đều do mẹ con dẫn từ quê lên nên toàn nấu theo khẩu vị của quê nhà, nếu mẹ hai ăn không quen thì cứ nói với cha.” Nói
xong, Vân Phỉ liền cáo từ.
Ngọc Trì thấy Lâm Thanh Hà cừng đờ như
tượng gỗ, sắc mặt tái mét thì lập tức mở cái hộp gấm Vân Phỉ mang tới
ra, lảng sang chuyện khác. “Phu nhân, người xem, nhân sâm to thế này
đúng là hiếm thấy.”
Lâm Thanh Hà tức giận: “Cất đi, ta cũng
không dám dùng mấy thứ mà bà ta tặng, ai biết là có rắp tâm gì không
chứ? Trong bếp toàn là người của Tô Thanh Mai, bây giờ ta đã có thai,
mọi thứ đều phải hết sức cẩn thận, nước nôi, điểm tâm, cơm canh gì ngươi cũng phải cẩn thận đó.”
Ngọc Trì vội vã gật đầu tỏ vẻ nghe lời,
nhưng trong lòng lại thầm nghĩ A Phỉ tiểu thư có lòng như thế, sao nhị
phu nhân lại xù lông lên như vậy? Củ nhân sâm lớn thế này biết kiếm đâu
ra chứ, đem gác xó đúng là đáng tiếc mà.
Lâm Thanh Hà tức đến nỗi đầu bốc khói.
Nàng ta vốn rất thích mọi thứ trong Phù Dung Các này, bây giờ nhìn đâu
cũng thấy chướng mắt. Rốt cuộc thì trong lòng Vân Định Quyền, nàng ta là thứ gì chứ?
[1'> Hà có nghĩa là hoa sen, mà Phù Dung cũng là hoa sen, nên Lâm Thanh Hà mới thấy Phù Dung Các hợp với tên mình
Đêm ấy, khi Vân Định Quyền đến Phù Dung
Các, vẻ hậm hực trên mặt Lâm Thanh Hà lộ ra rất rõ ràng, muốn giấu cũng
không giấu được. Nếu so về che giấu sắc mặt, nàng ta còn thua xa Vân
Phỉ.
Vân Định Quyền là người từng trải, vừa
nhìn là đã nhận ra Lâm Thanh Hà đang bực bội, có tâm sự. Hắn ôm lấy vai
nàng ta, thân mật hỏi: “Nàng sao thế?”
Lâm Thanh Hà cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cũng vẫn không nhịn được, nói: “Phu quân, thiếp muốn đổi mấy đồ dùng trong này.”
Vân Định Quyền ngẩn ra: “Những đồ dùng trong này không tốt sao? Đều làm bằng gỗ lim thượng hạng đấy?”
“Thiếp không thích gỗ lim. Thiếp muốn sắp xếp chỗ này lại một lượt.”
Vừa nghĩ đến việc đồ đạc trong này toàn
là của hồi môn của Tô Thanh Mai, nhà cửa cũng là nơi Tô Thanh Mai từng ở thì trong lòng nàng lại thấy khó chịu vô cớ, thế nhưng lại không thể
nói thế với Vân Định Quyền.
Vân Định Quyền xuất thân nghèo khó, hết
sức tiết kiệm, hắn nhẩm tính sơ qua số bạc cần dùng thì lập tức cảm thấy đau lòng. Thế nhưng vừa mới cưới không lâu, không tiện tranh chấp với
Lâm Thanh Hà nên đành phải đồng ý dù trong lòng chả vui vẻ gì.
Hai người ai cũng có tâm tư của riêng mình, cho nên lúc đi ngủ cũng không ôm nhau thân mật như lúc trước.
Lâm Thanh Hà trăn qua trở lại, nghĩ đến
những lời của Vân Phỉ vừa nói. Nhìn thì có vẻ như vô tâm, nhưng trong ấy hàm chứa rất nhiều tin tức. Con người Vân Định Quyền không đáng trông
cậy cho lắm, nàng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như Tô Thanh Mai, cho nên
sau này phải chú ý nhiều hơn.
Còn Vân Định Quyền thì lại nghĩ cô gái
này đúng là quá phô trương, xa xỉ. Đồ đạc tốt thế mà không chịu dùng