
mặt anh tuấn nhưng
bạc tình của hắn, ‘chân thành, thân thiết’ nói: “Điều đó là đương nhiên
rồi, cha tốt với A Phỉ như thế nào, trong lòng A Phỉ đều biết rõ.”
Vân Định Quyền nghe xong câu này, bỗng
thấy có chút hổ thẹn. Con gái hắn có dung mạo mê người, trong lòng hắn
sớm đã có tính toán phải làm thế nào để kiếm một mối thông gia có lợi
cho nghiệp bá của mình nhất. Vì ôm suy tính này mà hắn vẫn chần chừ chưa quyết định việc hôn nhân của nàng.
Điều này Vân Phỉ cũng phát hiện ra được, nhưng nàng vẫn cứ giả vờ như không biết gì cả.
Nhưng Vân Tông lại không thể kiềm nén
mọi thứ trong lòng, trẻ con không biết tính toán, nên lúc ăn cơm, nó vừa thấy Lâm Thanh Hà ngồi tại vị trí mà bình thường mẹ nó ngồi, kề cận gần gũi bên cha nó thì mặt lập tức lộ vẻ phẫn nộ và thù địch, đã không chịu hành lễ, cũng không chịu gọi một tiếng ‘mẹ hai’.
Vân Định Quyền bừng bừng giận dữ, lập tức nghiêm mặt quát mắng A Tông.
A Tông nước mắt lưng tròng, ấm ức nuốt mấy muỗng cơm rồi liền đi xuống.
Vân Phỉ nhìn bóng dáng nhỏ bé, cô đơn của đệ đệ khuất xa, trong lòng đau như bị kim đâm.
Về tới phòng, nàng đau lòng xoa chóp mũi A Tông, nói: “Đệ đừng thể hiện mọi thứ ra mặt như vậy, trong bụng rộng
biết bao, chứa thứ gì mà không được. Đệ đúng là ngốc nghếch.”
Vân Tông hậm hực nói: “Đệ vừa thấy ả ta là đã ghét rồi, ả ta chiếm chỗ của mẹ kìa.”
“Mẹ không chịu về, đương nhiên là nàng ta sẽ ngồi ở nơi đó.”
Vân Tông lập tức nói: “Tỷ tỷ, vậy chúng ta phải mau chóng đi đón mẹ về mới được.”
Vân Phỉ xoa đầu đệ đệ của mình, thở dài một hơi.
Tô Thanh Mai cứ ôm thái độ ‘nhà có ta
thì không có ả, có ả thì không có ta’, Lâm Thanh Hà còn ở trong nhà thì
chắc chắc nàng ta sẽ không về.
Nhưng trong bụng Lâm Thanh Hà đã có cốt
nhục của cha, hơn nữa sau lưng còn có mười vạn binh mã của Lư Châu, sao
cha lại có thể vì mẹ mà bỏ nàng ta chứ? Xem ra phải nghĩ cách làm cho
Lâm Thanh Hà tạm thời rời khỏi đây mới được.
Trước mặt Vân Định Quyền, Lâm Thanh Hà
chỉ có thể giả vờ tươi cười, làm như rất bao dung độ lượng trước thái độ thù địch của Vân Tông. Nhưng khi trở lại Phù Dung Các, nàng ta liền bắt đầu gạt nước mắt.
Ngọc Trì – nha hoàn theo xuất giá của nàng ta khuyên nhủ: “Bây giờ phu nhân đang có thai, xin người đừng nóng giận.”
Lâm Thanh Hà nghiến răng nói: “Hôn sự
đại ca định cho ta đúng là tốt mà, nếu cha còn sống thì nhất định sẽ
không bắt ta phải chịu uất ức thế này.” Nói xong, lại nằm xoài ra bàn,
khóc rưng rức.
Tuy Vân Định Quyền khôi ngô tuấn tú, võ
công cao cường nhưng lớn hơn nàng ta tới hai mươi tuổi, trong nhà còn có vợ cả. Tuy ngoài mặt nàng ta tỏ vẻ keo sơn gắn bó, chàng chàng thiếp
thiếp với Vân Định Quyền, nhưng thật ra trong lòng chất chứa rất nhiều
bất mãn, luôn cảm thấy mình trẻ trung xinh đẹp, xuất thân cao quý, đáng
ra không phải chịu ấm ức đi làm nhị phu nhân thế này, bây giờ còn bị con trai hắn chọc tức.
Lúc nàng ta đang than trời trách đất thì bên ngoài hành lang vang lên một giọng nói trong trẻo: “Mẹ hai.”
“Là tiểu thư đến đấy.” Ngọc Trì vội vã vắt khăn ấm cho Lâm Thanh Hà lau mặt.
Lâm Thanh Hà lau nước mắt trên mặt, sửa sang lại đầu tóc, xong mới nói: “Vào đi.”
Vân Phỉ vén bức rèm châu ra, nhẹ nhàng
bước vào, mặt tươi cười rạng rỡ, thân thiết lại gần hành lễ: “Mẹ hai,
con tới thay A Tông tạ lỗi với mẹ. Nó còn nhỏ không biết gì, xin mẹ đừng so đo với nó.”
Lâm Thanh Hà vội vàng làm ra vẻ rộng lượng, cười nói: “A Tông chỉ là trẻ con, đương nhiên ta sẽ không tính toán với nó.”
“Mẹ hai đúng là rộng lượng hơn người.”
Vân Phỉ đặt cái hộp gấm đang cầm trên tay lên bàn, cười tươi tắn: “Bây
giờ mẹ hai đã có mang đệ đệ, cần phải bồi bổ mới được. Cây nhân sâm này
mẹ con đã cất giữ rất nhiều năm, không nỡ dùng. Bây giờ mẹ hai dùng là
tốt nhất.”
Lâm Thanh Hà cười khách khí: “Làm phiền A Phỉ rồi.”
Vân Phỉ mỉm cười: “Mẹ hai thiếu thứ gì
thì cứ nói, trăm ngàn lần đừng như mẹ con, tiếc tiền không dám chăm sóc
dung nhan, khiến sinh A Tông xong thì cứ như bà già, eo cũng phình ra cả tấc, ngay cả cha cũng lười nhìn đến.”
Lời ăn ngay nói thật này vừa nghe qua có vẻ rất thân thiết, nhưng nghĩ sâu xa hơn thì trong lòng Lâm Thanh Hà
lại có chút không yên. Có người phụ nữ nào sinh con xong thì eo không to ra? Có người phụ nữ nào lại không già? Nếu Vân Định Quyền thật sự đối
đãi với người vợ cả từng sinh con đẻ cái cho hắn như thế thì đúng là hơi bạc tình bạc nghĩa.
Vân Phỉ làm như lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, mỉm cười hỏi: “Mẹ hai ở tại Phù Dung Các có quen không?”
Lâm Thanh Hà gật đầu: “Ta rất thích hồ sen trong này.”
Cảnh sắc trong Phù Dung Các rất hợp với tên của nàng ta[1'>. Trong này có một hồ sen hình bán nguyệt được xây từ ngọc lưu ly, tưởng
tượng đến cảnh tới hè, lá xanh ngọc biếc hòa vào nhau, hoa sen nở rộ,
hương bay khắp nơi thì đẹp biết bao. Lâm Thanh Hà cảm thấy Vân Định
Quyền sắp xếp cho nàng ta ở đây thì cũng coi như là có lòng.
Vân Phỉ cười mừng rỡ: “Thật là khéo, mẹ
con cũng rất thích nơi này. Năm xưa, khi mẹ con con vừa dọn tới đây, hoa sen trong hồ nở vừa đẹp vừa thơm, mẹ con