
lớn. U Vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U
Vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Chẳng dè ít lâu
sau quân Nhung tiến đánh, Chu U Vương mới sai đốt đài phóng hỏa nhưng chẳng có
quân chư hầu nào thèm động binh. Nhà Chu mất nước trong nháy mắt.'>
Lương Phi Phàm lờ đi? Coi như không nghe thấy, anh tiếp tục dùng bữa sáng với
vẻ mặt ung dung thoải mái. Trong sáu anh em kết nghĩa thì anh là lão đại, Dung
Nham xếp thứ hai. Trần Ngộ Bạch là lão tam mà thằng em này lúc nào cũng mang bộ
mặt lạnh như tiền, thậm chí ánh mắt cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài đến Dung
Nham. Mấy đứa còn lại bao gồm lão ngũ Lý Vi Nhiên và lão lục Tần Tống đang hứng
chí xem xét đủ thứ thông tin mà Kỷ Nam mới thu thập dạo gần đây, còn bản thân
Kỷ Nam lại đang rúc vào sofa đánh một giấc.
Vấn đề “ham mê xác thịt” mà Dung Nham nói đến ở đây? Nhằm ám chí ái phi Cố Yên
của gã hôn quân Lương Phi Phàm kia, cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Cố Minh
Châu.
Nói trắng ra? Đây chính là yếu điểm chí mạng của Lương Phi Phàm. Hễ cái cô Cố
Yên kia mà lên tiếng là dứt khoát thế nào tổng giám đốc Lương cũng đồng ý ngay
tắp lự, khỏi cần lôi thôi dài dòng, bất cứ là điều gì đi chăng nữa. Có điều,
việc khiến mấy anh em Dung Nham đau đầu hơn cả đó là, tuy cô Cố Yên này đè đầu
cưỡi cổ Lương Phi Phàm hòng tác oai tác quái, chẳng coi ai ra gì là thế song
lại tỏ ra khúm na khúm núm, bảo sao nghe vậy trước bà hoàng lừa đảo Cố Minh
Châu kia.
Dung Nham la lối om sòm khiến Lương Phi Phàm nhức óc, anh buộc phải tỏ thái độ
bằng cách quay sang bảo Trần Ngộ Bạch: “Lão tam thanh toán tiền lương cho anh
hai đi.”
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trên sống mũi, cẩn thận đặt cốc cà phê cầm trên tay
xuống, lấy chiếc notebook ra, mười ngón tay thon dài lướt nhoay nhoáy, thỉnh
thoảng còn ném cho Dung Nham vài ánh nhìn sắc lạnh, “Đơn từ chức đâu? Có cần em
viết hộ ông anh không? Số cổ phiếu của ông anh cứ để đó hay chuyển nhượng, hay
quy ra tiền đây? Lão ngũ lão lục, thằng nào muốn tiếp nhận vị trí của anh
Dung?”
Lý Vi Nhiên và Tần Tống chưa kịp giở trò giậu đổ bìm leo thì Dung Nham đã đứng
phắt dậy, rướn người qua bàn ăn, gập bộp chiếc notebook của Trần Ngộ Bạch lại,
lúc ngồi về chỗ còn chửi mát mấy câu, cậu La khoanh tay trước ngực, cặp lông
mày châu vào nhau đầy hậm hực.
“Chỉ là một công trình nhỏ thôi, hà tất phải nổi cáu thế?”, Lương Phi Phàm thấy
tình hình cậu em có vẻ căng thẳng nên mới nói mấy câu an ủi qua quýt gọi là.
“Em không chịu! Cớ gì em phải lót sẵn đường cho anh ta đi, chỉ một câu của Cố
Minh Châu mà anh ta đã vớ bở ngay được vụ làm ăn này!”? Dung Nham cáu nhặng cả
lên, ngứa cổ tu một hơi hết veo cốc sữa bò, rồi lại nhe răng trợn mắt vì lạnh.
Trong mấy anh em đang ngồi đó, chỉ có Lý Vi Nhiên là tốt bụng vỗ vai anh Hai an
ủi: “Anh Hai à, nếu Dung Lỗi đã bị Cố Minh Châu cho vào tầm ngắm rồi thì hắn
không chết cũng khó tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, anh cứ để vụ này đó, yên tâm mà
xem chị ta hành hạ Dung Lỗi, có gì không tốt đâu cơ chứ?”
Tần Tống cũng nói góp vào: “Phải đấy! Với năng lực của Cố Minh Châu mà nói,
việc lớn thì khó làm, chứ thừa sức chơi mấy trò khiến người ta sống dở chết
dở.”
“Anh Hai à.” Trần Ngộ Bạch nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cái cốc xuống, ngón trỏ
cậu ta gõ lên mặt bàn; “Nói thật nhé, không phải anh đang lo cho Dung Lỗi đấy
chứ?”
Khóe miệng Dung Nham giật giật, mặt mày tím tái.
Năm xưa, nói cho cùng thì cậu ta cũng góp mặt vào câu chuyện giữa Cố Minh Châu
và Dung Lỗi - năm đó; để không làm lỡ dở tương lai xán lạn của Dung Lỗi, Cố
Minh Châu đã ngứa tay nhận một khoản tiền lớn từ nhà họ Dung. Còn Dung Lỗi sau
khi chuyển từ khoa kiến trúc trong mơ sang khoa thương mại, anh mang theo con
tim tan vỡ quyết tâm ra nước ngoài học MBA.
Giờ chuyện đã qua, muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ ấy hả? Chị ta tưởng mình là
thánh, muốn sao là nó sẽ vậy chắc?
Dung Nham nhớ lại tối qua, đi ngang qua phòng Dung Lỗi, nghe được cuộc nói
chuyện điện thoại bằng tiếng Anh rất đỗi dịu dàng của anh, bất giác cậu không
nén được cái cười khẩy, lo ấy à? Chưa biết ai lo cho ai đâu!
Cũng vào khoảng thời gian ấy, toàn bộ trái tim và khối óc của Dung Lỗi đang dồn
cả vào miếng đất được chính quyền gọi thầu kia.
Sau sự trở lại của anh, một số dự án đã được triển khai, nhưng tiếng gió thì to
mà mưa rơi lại nhỏ, những thứ đó chẳng mang lại sức ảnh hưởng gì to tát cả.
Nhưng giờ đây, một cơ hội tuyệt vời đang bày ngay trước, mặt anh: chính quyền
là bên mời thầu, nếu tập đoàn Hữu Dung giật được gói thầu này, nó sẽ mang lại
lợi ích lớn cho hình tượng của Hữu Dung lẫn địa vị của nhà họ Dung trong giới
chính trị.
Vả chăng, xét về mặt lợi nhuận thì đây là một vụ làm ăn khá béo bở.
Huống hồ... tay Dung Lỗi kẹp chặt chiếc bút ký tên màu đen, những lúc đăm
chiêu, anh thường có thói quen khó sửa đó là di đầu bút một cách vô thức lên
trang giấy. Khi đã ý thức lại thì trang bản đồ của giấy gọi thầu đã đầy những
nét vẽ nguệch ngoạc.
Huống hồ đó là nơi anh từng thuê nhà sống trong những năm họ