
phố C thường gọi cậu bằng cái tên
kính trọng là “Anh Quang”.
Bố đả của Trình Quang trước đây là đàn em của Cố Bác Vân, do một sơ sẩy nên ông
đã bỏ mạng trong một lần làm nhiệm vụ chẳng rõ là giết người hay phóng hỏa. Mẹ
Trình Quang đã tái giá khi cậu lên bốn, trước đó, bà quẳng Tiểu Quang lại trước
cổng nhà họ Cố. Cố Bác Vân là người có tình nghĩa, ông nhận nuôi và coi Trình
Quang như con ruột trong nhà mà không nề hà bất cứ điều gì.
Trình Quang nhỏ hơn Cố Minh Châu hai tuổi, ngay từ lúc nhỏ, cậu bé đã có một
khuôn mặt đẹp theo kiểu shotacon điển hình, bé thế nào, lớn lên vẫn y nguyên
vậy. Với đầu óc thông minh nhanh nhạy, thoạt đầu, cậu chàng là nhân vật hô mưa
gọi gió cầm đầu bọn choai choai trong bang hội, sau đấy lại thấy làm lưu manh
chán ốm, bèn lon ton đi thi đại học, chẳng gì cũng đỗ đại học C. Cũng bởi vậy
nên biến cố của nhà họ Cố không ảnh hưởng đến cậu.
Cố Minh Châu và Trình Quang là thanh mai trúc mã, tình bạn giữa họ đã đạt đến
độ trong sáng. Trong thời gian Cố Minh Châu gặp khó khăn,Trình Quang đã kiên
quyết thôi học, trở về đỡ đần hộ cô.
Sau khi Cố Minh Châu vượt qua giai đoạn vất vả; Trình Quang
lại nhận ra bản thân mình thích hợp làm lưu manh hơn cả, thế là cậu chàng không
quay lại trường học nữa mà vẫn tiếp tục con đường lưu manh cho đến tận ngày
nay.
Duệ Duệ năm nay đã năm tuổi.
Khi thằng bé được tầm mười sáu tháng tuổi, cơ thể vẫn trên đà phát triển bình
thường, nhưng thằng bé lại không hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ cùng
trang lứa, chưa nói gì đến việc bi bô tập nói mà thậm chí họa hoằn lắm mới có
bận khóc nhè.
Cố Minh Châu ôm nó chạy đôn chạy đáo khắp các bệnh viện, cho đến khi nhận được
kết quả chẩn đoán: thằng bé mắc chứng tự kỷ. Lúc đứng ở cổng bệnh viện, cầm trên
tay sổ bệnh án chi tiết, cô vừa mừng vừa lo, chực khóc mà không ra nước mắt.
Trong tổng số những đứa trẻ mắc chứng tự ký trên toàn cầu thì thiểu năng trí
tuệ chiếm bảy mươi phần trăm, hai mươi phần trăm trí tuệ bình thường, còn Duệ
Duệ lại thuộc con số mười phần trăm còn lại: trí tuệ vượt trội, khả năng ghi
nhớ đáng kinh ngạc.
Song, Duệ Duệ vẫn ít khi biểu lộ tình cảm, nó hầu như chẳng bao giờ giao tiếp.
Cậu chàng shotacon Trình Quang hôm nay lại mới đổi kiểu tóc mới sang màu đen
láy như mỹ nam Hàn Quốc; cậu hí hửng hỏi Cố Minh Châu: “Sao rồi chị?”, thì tin
Dung Lỗi về nước do chính cậu nói với Cố Minh Châu chứ ai.
“Theo em thì nó sẽ thế nào?” Cố Minh Châu ngồi chen vào giữa hai người, “Vẫn...
bổi hổi bồi hồi như ngày xưa.”
Cô thở hắt ra, sự bồi hồi hạnh phúc thấm đượm lời cô nói “Phương Phi Trì nói cả
tối ngày hôm nay, chị cứ dán chặt mắt vào anh ấy.”
Trình Quang nhìn cô bằng ánh mắt xăm xoi của những bà cô: “Ờ ha, em có thể
tưởng tượng ra bức tranh bi đát ấy...”
Khoác lên mình vẻ bình tĩnh suốt cả buổi tối, cho đến khi gặp Trình Quang, Cố
Minh Châu mới có thể thả lỏng bản thân, “Lục Lục này, anh ấy trở nên lạnh lùng
hơn hẳn. Haizzz, con người ta đúng là kì quái, mới sáu năm mà anh ấy đã biến
thành một con người hoàn toàn xa lạ, chị cũng biết anh ấy đã thay đổi rồi nhưng
sao vẫn có cảm giác quen thuộc, rằng con người đó chính là anh ấy…”
“Em biết tối nay chị đi thăm dò tình địch mà.” Trình Quang huýt sáo báo, “Minh
Châu ơi, thực ra tình cảm chị dành cho Dung Lỗi cũng như cách em đối xử với mái
tóc của mình đây này, giằng co thì cứ giằng co mà cảm xúc vẫn thuộc về cảm
xúc.”
Cố Minh Châu phì cười.
Trình Quang làm đỏm hất lại mái tóc mình, đoạn báo: “Mau lên, đừng để anh ấy
chờ lâu. Có thăm dò thì cũng nên một vừa hai phải, lắm lúc chị thô bạo quá lại khiến
người ta muốn bóp cổ chị.”
Khi Cố Minh Châu bế Duệ Duệ lên xe, ánh mắt Dung Lỗi dừng trên khuôn mặt thằng
bé một lúc lâu. Tiếc thay, Duệ Duệ có đôi mắt tròn to nhưng một mí, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh xắn ấy lại chẳng có chút tương đồng nào với đường nét sắc cạnh
của Dung Lỗi.
Minh Châu cầm tay Duệ Duệ vẫy vẫy với anh, dịu dàng báo: “Duệ Duệ ơi, đây là
chú Dung Lỗi. Chúng ta làm quen với nhau nhé?”
Duệ Duệ vâng lời, ngẩng đầu nhìn Dung Lỗi. Bình thường thằng bé rất ít khi nhìn
thẳng vào người khác, thấy thế Cố Minh Châu lấy làm mừng lắm.
Nụ cười tươi rói của cô lọt vào mắt anh, Dung Lỗi nhìn lảng đi chỗ khác, đoạn
ra hiệu cho tài xế lái xe.
Chiếc xe dừng dưới tòa nhà Cố Minh Châu sống, cô đưa chìa khóa cho Duệ Duệ,
thằng bé lầm lũi xuống xe rồi tự mình lên lầu.
Ngẫu nhiên tài xế lại xin phép xuống xe di toilet, thế là trên xe chỉ còn lại
có cô và anh.
“Lần này anh định về bao lâu?”, Cố Minh Châu cười dịu dàng, bắt chuyện với anh
rất đỗi tự nhiên.
Dung Lỗi dựa người vào lưng ghế, mắt nhắm hờ, đưa tay tháo chiếc cà-vạt, “Chưa
rõ. Bệnh tim của bố tôi không ổn định, ông nội để bố tôi nghỉ ngơi một thời
gian. Tạm thời tôi sẽ tiếp quản Hữu Dung.”
“Xem ra, anh sắp là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố này rồi nhỉ?”. Cố
Minh Châu cười hỏi; “Vậy em phải tích cực nịnh bợ anh mới được, nhỡ đâu sau này
có kiếm cơm dưới trướng anh, lúc đó, giám đốc Dung nhớ nể tình chúng ta năm xưa
nhé.”
Nghe vậy, Du