
ng Lỗi chợt im lặng, thậm chí động tác đang làm dở cũng khựng lại,
sự trầm mặc của anh khiến Cố Minh Châu thấy hơi lúng túng.
Đang tính đổi chủ đề thì Dung Lỗi bất ngờ vòng tay qua cổ kéo cô rạp người
xuống bờ vai anh, gợi lên một cái nhìn khó hiểu từ phía cô, “Anh đang làm gì
vậy giám đốc Dung?”
Dung Lỗi mở mắt, sau vài giây, anh cúi đầu nhìn cặp mắt đang tỏ vẻ ấm ức đầy mê
hoặc của cô, anh nhếch môi bảo: “Tôi biết, hiện nay em có Lương Phi Phàm và
Phương Phi Trì làm hậu thuẫn. Em không giống Cố Minh Châu của ngày xưa nữa.”
Họ dựa vào nhau rất gần, khi cất tiếng, hơi thở mang theo hương rượu ấm nồng
của anh phả lên mặt cô tê dại.
Cố Minh Châu nhích lại gần, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, tay quàng qua
cổ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cô nói trong hơi thở nồng nàn: “Muốn
thử để xem khác ra sao không?”
Lúc đó, hai người đã ngà ngà say, trong lòng dậy sóng nhấp nhô mà vẫn giả vờ
như rất bình tĩnh.
Sáu năm cách mặt, anh không còn là hòn đá để cô nâng niu trên tay nữa. Mà cô,
cô cũng không còn là đứa nhóc con bẽn lẽn rên rỉ dưới thân thể anh mỗi lần thân
mật nữa.
Họ đối mặt với nhau, thế rồi khóe môi Dung Lỗi hơi giật giật mấy cái rất khẽ,
đoạn buông cô ra, quay mặt đi, thở hắt một tiếng, “Tối nay, tôi muốn nói rõ với
em một số chuyện. Dẫu thành phố này rất rộng, nhưng tôi không mong mình và em,
hoặc Phương Phi Trì sẽ lại gặp lại nhau trong tình huống khó xử như thế nữa.”
Cố Minh Châu sửa lại dáng ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ bất mãn với
lời anh, “Nói rõ cái gì? Anh còn tình cảm với em không?”
Dung Lỗi cười giễu cợt: “Em hơi tự tin thái quá rồi đấy Cố Minh Châu ạ.”
“Đây là câu hỏi nghi vấn, anh chỉ cần trả lời có hoặc không.”
“Không.”
“Vô tình thật.” Cố Minh Châu chậc lưỡi cảm thán, ngón tay cô vừa chọc chọc vào
bắp tay anh, anh lập tức tỏ thái độ né tránh.
Cử chỉ thân thuộc ấy khiến cô thoáng mềm lòng. Chí ít, anh vẫn chưa đổi thói
quen giấu đi những khó chịu nhỏ nhặt khỏi con mắt người ngoài.
“Cũng được, thực ra em cứ đắn đo không biết anh có hận em không. Song, anh đã
nói không còn gì với em nữa, cũng có nghĩa, anh đã không còn hận em nữa phải
không?” Cô vẫn mỉm cười, trong khi giọng lại thấp dần đi: “Nói cho cùng, có yêu
mới có hận. Anh thấy đúng chứ?”
Những năm tháng thanh xuân, anh đã từng được chứng kiến sự vui buồn thất thường
lẫn tính gàn bướng của cô. Thế mà bao năm xa cách, giờ đây Dung Lỗi lại đối mặt
với một Cố Minh Châu lúc thì ngây thơ, lúc lại lạnh nhạt, cũng có lúc nom cô ủ
dột chán chường, thế rồi ánh mắt anh bất giác không tài nào rời đi được.
Anh nhìn xoáy vào cô, dường như cô biết nhưng cũng không hề ngoảnh đầu để nhìn
thẳng vào mắt anh.
Nếu đúng là phải vạch rõ ranh giới thì anh sẽ không đi theo cô. Trong lòng Cố
Minh Châu rõ hơn ai hết, nếu như buông xuôi rồi, cạn tình rồi, anh đâu cần phải
“nói rõ ràng”.
Tất cả những ai có mặt trong bữa sáng theo thông lệ - dành cho các lãnh đạo cấp
cao của Lương Thị - đều đang hào hứng thưởng thức vẻ mặt khó đăm đăm của Dung
Nham.
Trong số con cháu của nhà họ Dung, dù là xét về tài hoa, dung mạo hay sự nhanh
trí, sánh ngang được với Dung Lỗi tuyệt nhiên chỉ có Dung Nham. Tiếc thay, cha
Dung Nham không phải là con trưởng nên không có tư cách thừa kế sản nghiệp gia
đình. Đó là lý do mà Dung Nham có tài năng đến mấy đi chăng nữa thì ông cụ nhà
họ Dung cũng chẳng bao giờ dành cho cậu cái nhìn ưu ái.
Mấy năm gần đây, Dung Nham đã tách khỏi công ty nhà họ Dung, nín nhịn để giúp
Lương Phi Phàm bành trướng thế lực, trải qua bao thăng trầm bể dâu, đến ngày
hôm nay cũng có thể được xem như một nhân vật vai vế ở thành phố C. Ấy vậy mà
sự trở về của Dung Lỗi đã khiến toàn bộ đám người nhà họ Dung phải đổ dồn mọi
sự quan tâm chú ý vào vị thái tử kia.
Giờ đây, Dung Nham đang rất rầu rĩ, mà không phải chỉ vì lý do trên.
Dạo gần đây, chính quyền đang dự định tổ chức đấu thầu công khai một lô đất gần
trường đại học thành phố C. Dung Nham nhận được tin mật trước đó, ngay từ đầu
cậu đã cắt cứ hẳn ba phái đoàn khảo sát và đánh giá, dồn mọi sức lực để giành
bằng được miếng đất nọ. Ban đầu Lương Phi Phàm cũng đồng tình, thế nhưng giờ
lại giở quẻ không làm nữa. Việc này khiến Dung Nham giận tím mặt, còn gì tức
hơn khi Lương Phi Phàm lấy lý do nhường đường cho Dung Lỗi để đem con bỏ chợ.
“Em muốn từ chức!” Dung Nham nghiến răng kèn kẹt, cốt cách công tử lịch lãm
hằng ngày đã lặn mất tăm, thay vào đó là ngọn lửa giận dữ trên người cậu ta
đang bốc cao hừng hực như kẻ đến từ địa ngục, “Em muốn tổ chức họp báo! Để tố
cáo việc em ở Lương Thị đã phải chịu những đối dãi bất công! Tổng giám dốc của
Lương Thị ham mê xác thịt, hoang dâm vô độ, lẩm cẩm, chèn ép trung thần, nổi lửa đài tin trêu chư hầu!”* [* Để mua nụ cười Bao Tự, Chu U
Vương đã sai đốt lửa ở đài phóng hỏa. Chư hầu tướng nhà Chu có biến vội vàng
kéo quân đến cứu, đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không
có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy
bật tiếng cười