
h diện thì khuôn mặt Dung Lỗi có các nét mềm mại, thuộc tuýp
ưa nhìn. Thời trẻ, Cố Minh Châu từng huênh hoang nói với cô bạn thân của mình
một câu ngô nghê rằng: Đá yêu nhà cô có vẻ đẹp trai khiến người khác thấy dễ
gần và thoải mái.
“Dung thiếu gia!” Phương Phi Trì tiến lên, vỗ vai Dung Lỗi.
Phương Phi Trì xuất thân con nhà chức sắc, anh quen Dung Lỗi từ bé, miễn cưỡng
thì cũng có thể gọi tạm là bạn bè.
Dung Lỗi quay người, chạm cốc với cậu ta rồi hàn huyên dăm ba câu, khóe môi anh
hơi nhếch lên khi ánh mắt chạm đến người phụ nữ đang khoác tay Phương Phi Trì.
Một vị giám đốc đứng gần đó là chỗ quen biết với Cố Minh Châu, liền xởi lới
giới thiệu cho Dung Lỗi: “Cô Cố đây là giám đốc điều hành của công ty xây dựng
Vi Bác, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang hơn người! Tuổi tuy trẻ nhưng đã
là đối thủ đáng gờm của mấy ông già bọn tôi rồi đấy!”
Cố Minh Châu cúi đầu cười giữ kẽ, để Phương Phi Trì nói đỡ hộ cô: “Đâu có, đâu
có!”
Dung Lỗi cũng cười như thể mình là một người ngoài cuộc chứ chẳng hơn, thế
nhưng chiếc ly đang cầm trên tay chợt bị anh siết chặt đến nỗi các đầu ngón tay
đã chuyển sang trắng bệch, “Năm xưa, cô Cố thi vượt ba lớp liên tiếp để vào
thẳng khoa Mỹ thuật đại học C. Ở trường cũ của tôi, ai chẳng biết đó là thiếu
nữ thiên tài. Thế nên đương nhiên năng lực cô ấy phải hơn người rồi”.
Anh nói mà như đùa, dứt lời liền ngoảnh đầu, mỉm cười nhìn Cố Minh Châu: “Lâu
rồi không gặp Minh Châu.”
Cố Minh Châu gật đầu mỉm cười: “Giám đốc Dung quá khen rồi.”
Hai người họ đồng thời cùng chìa tay rồi nắm hờ tay đối phương. Vẻ tươi cười vẫn
ngập tràn trong ánh nhìn của Cố Minh Châu, còn biểu cảm của Dung Lỗi lại lạnh
nhạt hơn mấy phần.
Bữa tiệc thật buồn tẻ.
Sau khi kết thúc, Phương Phi Trì chở cô bạn gái mới quen ra về bằng chiếc siêu
xe “mới cứng” của mình, Cố Minh Châu nán lại trong phòng nghỉ một lúc, đợi
người bên ngoài tản bớt, sau đó mới lặng lẽ lách qua cửa sau của khách sạn rồi
thả bộ chậm rãi về nhà.
Sau lưng cô là đêm sâu như kéo vào vô tận, trên đường lác đác mấy bóng người,
những ánh sao lẻ loi chẳng đủ sưởi ấm sắc đêm nặng trĩu.
Đôi chân Cố Minh Châu thẫn thờ đưa bước, đằng sau lưng không biết từ bao giờ đã
xuất hiện một chiếc Cayene màu bạc, nhẫn nại bám theo cô với tốc độ rùa bò.
Đi được một đoạn, thấy trong lòng tạm thời bình yên trở lại, lúc này đã thấm
mệt, Cố Minh Châu bèn dừng lại toan vẫy taxi. Vừa dợm quay người thì thấy một
chiếc xe đã đỗ ngay sau mình.
Ngồi sau vô lăng là một người đàn ông trung niên mặt mũi lạ hoắc, ô kính ở hàng
ghế sau được hạ xuống một nửa. Ngó vào, cô thấy người ngồi sau đang chau mày,
ánh mắt thất thần hướng về phía cô.
Cố Minh Châu nhoẻn miệng cười đoạn giơ tay vẫy chào, thấy thế người đó lại hờ
hững quay mặt đi, song cô chẳng những không giận mà còn tự mình mở cửa xe bên
kia, leo lên ngồi cạnh anh.
Khuôn mặt dửng dưng của anh chuyển tầm nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Bây giờ đang vào cuối thu nhưng anh lại ăn mặc khá phong phanh, chiếc áo vest
khoác ngoài lúc dự tiệc đã được trút bỏ, cà vạt hơi nới lỏng, cườm áo sơ mi
trắng được tháo cúc, xắn lên, để lộ bắp tay săn chắc với làn da màu lúa mạch.
Cố Minh Châu vừa lên xe đã bắt hơi ngay thấy mùi rượu trên người anh, “Uống
cũng gớm nhỉ?”
Dung Lỗi tỏ vẻ thờ ơ như không hề nghe thấy lời cô nói. Cố Minh Châu sượng
sùng, liền chữa thẹn bằng cách vỗ vào lưng ghế lái, đoạn đọc địa chỉ: “Làm
phiền bác rồi!”
Chiếc xe lướt đi êm ru.
Dung Lỗi vẫn im lặng, Cố Minh Châu đành ngồi im thin thít, ánh mắt ngó mông
lung ra ngoài trong làn gió đêm mát rượi. Cửa kính xe bất ngờ được đẩy lên,
Dung Lỗi quay sang, giọng anh lạnh lùng hơn lúc dự tiệc rất nhiều: “Hắn vẫn
luôn đối xử với em như thế này à?”
Cố Minh Châu ngẩn người, đoán bụng chắc anh đã chứng kiến hành vi phóng túng
của Phương Phi Trì, cô liền nhoẻn cười: “Sao? Thấy xót thay cho tình cũ à?”
Dung Lỗi cười khẩy, “Cố Minh Châu em mà cần người khác xót hộ thì nam nữ ở đời
này bình đẳng thật rồi.”
“Dung Lỗi này, anh sang Pháp du học chắc chọn ngành Hán ngữ hả?” Cố Minh Châu
khoanh tay cười nói, hoàn toàn không tỏ ra kém cạnh.
Dung Lỗi nhếch khóe môi, hai người chẳng ai chịu ai, rồi cũng chẳng ai nói với
ai câu nào.
Chiếc xe dừng bánh ở địa điểm mà cô nêu tên, cô lịch sự hỏi anh có vội không,
Dung Lỗi thờ ơ lắc đầu, cô liền xuống xe, không quên dặn mình sẽ quay lại ngay.
Trước cánh cổng lớn, có mấy anh em đang ngồi chơi oẳn tù tì phạt rượu, thấy cô,
họ liền nhanh nhảu chào hỏi: “Chị Minh Châu ạ! Anh Quang và Duệ Duệ đang ở sân
sau.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi hối hả đi vòng qua phía sau nhà, đúng là hai người bọn
họ một lớn một bé đang ngồi ở đó, nom thằng bé Duệ Duệ chau mày, chẳng rõ lại
đang tính toán quỹ đạo vận hành của ngôi sao nào nữa đây, trong khi Trình Quang
lại nghệt mặt, nghếch đầu nhìn lên vòm trời ban đêm.
Trình Quang, tự là Khóa, hay còn gọi là Trần Trụi, hiệu là Lột Sạch cư sĩ, gọi
tắt là Lục Lục - tất cả những cái tên ấy đều do Cố Minh Châu khới xướng. Còn
thực ra, phần lớn bọn choai choai ở thành