Polaroid
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323534

Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.

Viễn vậy? Hơn nữa, phải là người có thế lực khá mạnh thì

mới ngăn được việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam chứ.

Thiệu Minh Trạch chậm rãi gật đầu.

Khi đó, Sở trưởng Vu uống khá nhiều, lại nhận được “đặc sản” Thiệu Minh Trạch biếu nên cao hứng coi anh như bạn bè thân thiết, nói:

- Người anh em, anh cũng không dễ chịu gì. Trên là quy định, dưới là tình anh

em. Anh bị kẹt ở giữa, khó xử vô cùng. Không ai muốn là kẻ ác cả, mọi

người cùng phát tài chẳng phải là tốt nhất sao?

Thiệu Minh Trạch mỉm cười, mặc cho anh ta kể khổ. Ai ngờ, cuối cùng Sở trưởng Vu thì thầm bên tai anh nói ra bí mật:

- Chuyện này cậu yên tâm. Anh có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.

Nhưng cậu cũng phải xoa dịu chỗ khác. Dù sao cũng là người một nhà,

chuyện khó khăn gì mà không thể dùng tiền giải quyết được chứ?

Khi đó Thiệu Minh Trạch nghe mà tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như chẳng có gì, mỉm cười nói:

- Em cũng biết, chỉ là nhất thời chưa biết làm thế nào. Hay là Sở trưởng Vu chỉ dạy em chút ít đi?

Sở trưởng Vu đó không chịu nói rõ, chỉ nheo mắt, nở nụ cười tỏ ý “chúng ta biết rõ rồi mà”, rồi loạng choạng bước lên xe.

Nhiễm Nhiễm nghe mà càng thấy kinh ngạc:

- Người nhà ư? Nói như vậy là bị người nhà gây khó dễ sao?

“Người một nhà” này là ai nhỉ? Lẽ nào là bà Hàn đang trả thù ông Hạ

Hồng Viễn? Không đâu, Nhiễm Nhiễm lắc đầu. Bây giờ bà Hàn đang dồn hết

tâm tư để giúp cô trở thành người kế thừa Tập đoàn Hồng Viễn, sao bà có

thể làm chuyện tổn hại đến lợi ích của tập đoàn được chứ?

Lẽ nào lại là bà Bành Tinh? Nhưng liệu bà ta có khả năng lớn như vậy không? Cô không tin.

Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ rồi mới chậm rãi nói:

- Có lẽ là người bên Thiệu gia, chẳng hạn như... Thiệu Vân Bình.

Thiệu Vân Bình? Bác cả của anh? Nhiễm Nhiễm nhất thời có chút sững sờ.

Sắc mặt Thiệu Minh Trạch bình lặng như nước, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, anh khẽ dặn Nhiễm Nhiễm:

- Em về nhắc nhở bố em một chút, bảo ông có chuyện gì cũng nên đề

phòng. Dự án ngoại ô phía nam đầu tư khá nhiều vốn. Nếu không thể khởi

động, anh e là sẽ xảy ra vấn đề với bên ngân hàng.

Tất nhiên,

ông Hạ Hồng Viễn cũng đã lường trước sự việc nên mới vội vàng chạy dự án như thế. Vừa nghe nói Thiệu Minh Trạch có thể giải quyết chuyện này thì ông dứt khoát ký ngay quyền chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần tập

đoàn cho Nhiễm Nhiễm. Trong một đêm, thân thế của Nhiễm Nhiễm bỗng được

đẩy cao. Mọi người đều tin vào lời đồn trước đây, rằng đại tiểu thư mới

thật sự là người kế thừa giang sơn Hồng Viễn.

Nhiễm Nhiễm gặp Trần

Lạc trong buổi họp thường kỳ của tập đoàn. Rất nhiều người đến nói

chuyện với cô nhưng riêng Trần Lạc chỉ đứng nhìn cô từ xa. Khi ánh mắt

cô hướng về phía anh ta thì anh ta chỉ mỉm cười với cô rồi quay người bỏ đi.

Cô không kìm nổi nghĩ, suy cho cùng cô đã phụ lòng tốt của Trần Lạc, rõ ràng cô có thể bỏ đi như anh ta nói, nhưng cô vẫn quay đầu trở lại để một lần nữa rơi vào “chiến trường” ác liệt, lấy máu làm

kiếm, lấy thịt làm lá chắn. Máu dần trở lạnh, lòng càng cứng rắn, cô như được sống lại khi phải trải qua bao gian nan vất vả, nhưng cô không còn là Hạ Nhiễm Nhiễm ban đầu nữa.

Quyết định như vậy, rốt cuộc là lợi

nhiều hơn hại, hay là được một mất mười đây? Cô không biết, cô thật sự

không biết, nhưng nếu bảo cô rời đi như vậy thì cô không cam lòng.

Cuối tuần, Nhiễm Nhiễm cùng mẹ Thiệu Minh Trạch đi tham gia một hội đấu giá từ thiện. Không ngờ cô lại gặp Tô Mạch. Dường như Tô Mạch hơi gầy,

tóc cũng cắt ngắn, dáng dong dỏng cao.

Rất nhiều người tới tham gia

buổi đấu giá này đều biết “trò cười” gây xôn xao trên mạng, ánh mắt họ

không ngừng đảo qua đảo lại giữa Nhiễm Nhiễm và Tô Mạch, thi thoảng họ

còn nhắc đến tên của Thiệu Minh Trạch. Trước sự chú ý của mọi người,

Nhiễm Nhiễm cười, bước tới chào Tô Mạch, rồi quay sang giới thiệu mẹ của Thiệu Minh Trạch với cô ta.

Nụ cười trên mặt Tô Mạch rất khiên cưỡng, nhưng mẹ Thiệu Minh Trạch thì tối sầm lại. Bà kéo Nhiễm Nhiễm

qua một bên, khẽ dặn dò:

- Đừng để ý đến người đó. Cô ta có tâm địa xấu xa đấy.

Nhiễm Nhiễm nở nụ cười hiền hậu, chủ động biện bạch giúp Tô Mạch:

- Bác ơi, con người Tô Mạch rất tốt ạ. Trước đây chúng cháu đã từng làm việc cùng nhau. Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm. Minh Trạch đã nói hết với cháu rồi. Có người cố ý hại anh ấy, chuyện không liên quan gì đến

Tô Mạch. Tô Mạch cũng là người vô tội thôi ạ.

Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe thế có chút hậm hực, hận là không rèn sắt thành thép được.

- Nha đầu ngốc, cháu thật thà quá! Lại còn cô ta là người tốt. Minh

Trạch là đàn ông, không nhìn thấu tâm tư cô ta thì thôi, nhưng cháu đừng học nó, phải đề phòng cô ta một chút. Cháu nghe bác đi, bác không xui

dại cháu đâu.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật

đầu, sau đó cùng bà đi chào hỏi các quý bà khác. Khi nghỉ giải lao trong buổi đấu giá, cô lại gặp Tô Mạch ở hành lang nhà vệ sinh. Nhiễm Nhiễm

nhìn trước sau, thấy không có ai, cô bèn chặn trước Tô Mạch, cười khẩy

nói:

- Cô Tô, chúng ta có duyên thật. Thế giới này lớn như vậy mà tôi và cô lần n