
của công ty...
Ông ta còn chưa hết câu, ông Hạ Hồng Viễn đã gật đầu nói:
- Việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam đã có tiến triển, đang làm thủ
tục. Tôi sẽ đích thân đến gặp giám đốc ngân hàng Lý, vấn đề tín dụng
không phải là chuyện gì lớn lắm. Chí ít, tình hình tiêu thụ mấy tòa cao
ốc bây giờ cũng khá, việc quay vòng tiền vốn sẽ không thành vấn đề.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn vấn đề luôn khá tích cực, việc khó nhất là phê
duyệt dự án đã có tiến triển, việc tiêu thụ mấy tòa cao ốc khác cũng
không tồi, thế nên chuyện eo hẹp tiền vốn trước mắt không phải là không
thể giải quyết. Vì vậy, ông cũng không quá lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ
rằng cứ tuần tự theo từng bước mà làm là được.
Nhưng làm thì
làm, ông vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Khoản tín dụng chỗ Giám đốc Lý
không được chấp nhận. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông. Ông và Giám
đốc Lý có thể coi là chỗ thân tình. Trước đây, với khoản tiền tín dụng
thế này chỉ cần nói chuyện vài câu là ổn, không ngờ người này lại trở
mặt như vậy.
Ông Hạ Hồng Viễn cũng có phần thiếu kiên nhẫn, ông tìm
đến chỗ Giám đốc Lý mấy lần. Có một lần ông căng thẳng quá. Giám đốc Lý
đành nói:
- Anh Hạ, chúng ta là bạn bè bao năm nay. Tôi cũng
rất tin tưởng anh. Không phải tôi không muốn cho anh vay nhưng cấp trên
không chịu phê duyệt khoản tiền này. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn nghe mà vô cùng ngạc nhiên. Nhiễm Nhiễm đã nhắc nhở ông chuyện này, xem ra thật sự đang có người giở trò, cố ý gây khó dễ cho
ông. Ông quay về gọi Nhiễm Nhiễm tới văn phòng, nói lại với cô chuyện
này. Nhiễm Nhiễm trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
- Bố, rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho Hồng Viễn vậy?
Số người mà trước đây ông Hạ Hồng Viễn đắc tội nhiều vô số, cũng chẳng
thể tìm ra một người có khả năng và thủ đoạn làm việc này. Ông không thể không nghi ngờ Thiệu Vân Bình, bác cả của Thiệu Minh Trạch đã ngấm ngầm ra tay. Ngẫm nghĩ một lát, ông nói:
- Con về bàn với Minh
Trạch bảo cậu ấy nghĩ cách nhắc chuyện này với ông nội xem thái độ của
ông ấy thế nào. Hai nhà Thiệu – Hạ sắp kết thông gia, nhà chúng ta gặp
rắc rối thì nhà họ cũng chẳng có lợi lộc gì.
Nhiễm Nhiễm gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì thư ký thông báo có hai viên cảnh sát muốn tìm ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn nhíu mày, mặt có vẻ lo lắng
nhưng vẫn mời hai viên cảnh sát vào, sau đó sai thư ký đi in tài liệu,
bảo Nhiễm Nhiễm đi pha trà.
Không biết tại sao, Nhiễm Nhiễm
bỗng nghĩ đến chuyện mà bà Bành Tinh đã làm, trong lòng không khỏi lo
lắng. Khi cô bê khay trà vào thì quả nhiên nghe một trong hai viên cảnh
sát nói về vụ án lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy đó.
- Người đi đường nói xe gây tai nạn là chiếc BMW màu bạc. Theo chúng tôi được biết thì
vợ ông có lái một chiếc xe như vậy. Sau khi tai nạn xảy ra, có người đã
bán đoạn băng đó với giá cao. Không biết Tổng giám đốc Hạ có biết chuyện này không?
Sắc mặt ông Hạ Hồng Viễn vô cùng kinh hãi:
- Các anh nghi ngờ Bành Tinh đâm xe vào Tiểu Miêu sao? Không thể nào!
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn ông Hạ Hồng Viễn với ánh mắt sắc bén, không
khỏi cảm phục tài diễn xuất của ông. Rõ ràng ông biết người là do bà
Bành Tinh đâm, thế mà lúc này có thể làm ra bộ mặt kinh ngạc đến thất
sắc như vậy. Nhiễm Nhiễm không dám ở lại lâu, đặt những cốc trà xuống
rồi đi ra ngoài. Khi vừa quay người ra đến cửa, cô nghe viên cảnh sát
kia lại hỏi ông Hạ Hồng Viễn.
- Tổng giám đốc Hạ, xin hỏi trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối ngày Hai mươi ba tháng Hai, ông ở đâu?
Ngày Hai mươi ba tháng Hai? Nhiễm Nhiễm bỗng rùng mình, chẳng phải là
tối hôm đó Thiệu Minh Trạch kéo cô đến công viên Đại học A sao? Cô mở
điện thoại ra xem những bức ảnh chụp tối hôm đó để xem lại ngày chụp.
Thời gian họ đến Đại học A khoảng tám rưỡi, hai người ở trong xe nói
chuyện vài câu, sau đó cô ra ngoài một vòng. Tính như vậy, khi cô gặp bà Bành Tinh thì chưa chắc đến chín giờ.
Địa điểm tai nạn là con phố
nhỏ nơi người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn sống, ở phía đông bắc
thành phố Tây Bình, còn Đại học A lại ở phía tây. Lẽ nào bà Bành Tinh
đâm người xong lại lái xe chạy qua nửa thành phố để đến gặp người tình
sao? Tâm lý của bà ấy tốt đến vậy ư?
Khi trở về nhà, Nhiễm Nhiễm vẫn nghĩ về chuyện này, cô không kìm được hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Anh nói xem liệu có ai giết người xong mà vẫn còn tâm trạng đi nói chuyện yêu đương không?
Thiệu Minh Trạch hỏi cô:
- Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện kỳ quái như vậy?
Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói:
- Em xem tivi thấy thế. Nói rằng một kẻ giết người, sau đó lập tức lái xe chạy đến một nơi khác lén lút hẹn hò với người tình.
Thiệu Minh Trạch khẽ chau mày:
- Vậy thì người đó quá biến thái rồi.
Nhiễm Nhiễm không hỏi tiếp vấn đề này nữa. Cô nói với Thiệu Minh Trạch
về chuyện khoản tín dụng của Hồng Viễn. Thiệu Minh Trạch trầm tư giây
lát rồi đáp:
- Được rồi. Mai anh sẽ đến gặp ông nội. Nhưng anh cảm
thấy dù là bác Thiệu Vân Bình làm chuyện này thì ông ấy cũng chẳng để
lại dấu vết gì đâu. Chuyện tín dụng không thể kéo dài, nếu không đư