
iếc giường quen thuộc của cô, rất rộng,
cũng rất mềm mại, đặt người xuống là lún sâu, khiến người nằm có cảm
giác vô cùng dễ chịu, chỉ muốn được nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi anh
đè lên người cô thì cơ thể cô vô thức co rúm lại, thần trí có phần tỉnh
táo hơn.
Thiệu Minh Trạch vòng một tay giữ lấy vai cô, một tay nhẹ nhàng vân vê tai cô, thì thầm:
- Đừng căng thẳng!
Nhiễm Nhiễm chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
Thực ra, cô không đến nỗi quá căng thẳng. Đây không phải là lần đầu
tiên của cô. Lần đầu tiên của cô là với Lâm Hướng An, ở trong một nhà
nghỉ gần trường học. Lần đó mới thật sự căng thẳng, lại sợ nữa, cả người cô cứng đờ như một khúc gỗ. Đó cũng là lần đầu của Lâm Hướng An, anh
cũng không có kinh nghiệm, cố gắng cả buổi mà vẫn không làm được gì. Anh thở hổn hển, nói bên tai cô:
- Nhiễm Nhiễm, giúp anh.
Khi
ấy, đầu óc cô trống rỗng, nghe vậy chỉ cố nâng cơ thể lên. Nhưng Lâm
Hướng An vẫn bất lực. Cuối cùng, cả hai đều vã mồ hôi. Anh nằm đè trên
người cô, ảo não gọi Nhiễm Nhiễm. Cô luồn tay vào mái tóc ngắn của anh,
bật cười.
Lâm Hướng An bỗng bực bội, bế thốc cô từ trên giường ra
bàn trang điểm đối diện, kéo chân cô gập lên, cố sức lao vào. Cô đau quá thét lên rất lớn, đầu đập vào chiếc gương phía sau. Trong nháy mắt, cả
cơ thể cô đau đớn. Mắt cô nhòa đi không thể phân biệt nổi chỗ nào đau
hơn…
Chuyện đó trôi qua đã lâu nhưng ký ức về nó dường như vẫn còn rất rõ.
Nhiễm Nhiễm từ từ nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Thiệu Minh Trạch. Nhận
được sự khích lệ từ cô, tay anh từ từ đi xuống, vuốt ve âu yếm, động tác mơn trớn khiến cơ thể cứng đờ của cô dần nóng ran, mềm nhũn. Khi anh
xâm nhập cơ thể, cô vẫn thấy đau. Không phải là cái đau xé gan xé phổi
trong ký ức nhưng nó vẫn như dao cùn cứa vào thịt, đau tê tái.
Anh quan tâm dừng lại, dịu dàng an ủi:
- Thả lỏng người một chút. Từ từ sẽ ổn thôi.
Cô cố nở nụ cười, dùng giọng dịu dàng trêu chọc:
- Có thể là lâu quá không làm nên toàn thân bị gỉ rồi.
- Ồ? Vậy sao? - Anh hỏi, đôi mắt đen, sâu khiến người ta không thể nhìn thấu: - Cũng có thể là người trước đây chưa đủ khả năng. - Anh nói,
thân dưới lại dùng sức. Ký ức của cô bỗng chốc hỗn loạn, ào ào đổ xuống
trong tích tắc và vỡ vụn thành từng mảnh.
***
Nhiễm Nhiễm
dường như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, cô quay trở về căn
phòng của nhà nghỉ đó, thấy lại toàn bộ sự việc từng xảy ra. Lâm Hướng
An bế cô từ bàn phấn về giường. Hai người ôm chặt lấy nhau. Anh khẽ hôn
lên má cô, hôn lên môi cô, hôn mãi hôn mãi rồi lại đè lên người cô.
Chiếc giường lắc mạnh, hồn phách đang phiêu bạt của cô như bỗng bị hút
vào cơ thể ngọt ngào ấy. Cô nhìn anh nhấp nhô lên xuống trên cơ thể
mình, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt lăn xuống
bầu ngực, hòa cùng những giọt mồ hôi của cô. Cô bỗng rất muốn khóc,
không kiềm chế nổi gọi:
- Lâm Hướng An, Lâm Hướng An…
Lâm Hướng An ngẩng mặt nhìn cô, lông mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, nhưng nhìn kỹ lại là Trần Lạc.
Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt. Dưới ánh đèn lờ mờ ở đầu giường, Thiệu Minh Trạch nghiêng người, lặng lẽ nhìn cô:
- Em nằm mơ à?
Cô ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ, mới quá nửa đêm một chút. Tim cô vẫn đập thình thịch, sợ hãi, hoảng loạn, hoang mang, bao nhiêu cảm giác dồn từ
não bộ xuống lồng ngực khiến cô không thở nổi. Cô hít thở sâu mấy cái mà vẫn không thấy khá hơn, chỉ có thể quay đầu khẽ hỏi:
- Anh có thuốc lá không? Cho em một điếu.
Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên nhìn cô. Anh dùng chiếc chăn đơn quấn nửa
thân dưới bước xuống giường lấy bao thuốc trong túi áo ra, đưa cho cô
một điếu.
Tay cô run rẩy cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi quay sang anh xin lửa.
Anh lấy bật lửa bước đến bên giường, ngồi xuống châm thuốc cho cô rồi hỏi:
- Em biết hút thuốc sao?
Cô không nói gì, chỉ hít mấy hơi thật sâu. Dưới tác dụng của nicotine,
trái tim đang đập thình thịch của cô cuối cùng đã bình thường trở lại.
Cô tỉnh táo hơn, quay lại thổi vòng khói thuốc về phía anh rồi cười
khiêu khích, hỏi:
- Anh nói xem?
Tuy trước đây Thiệu Minh
Trạch chưa từng thấy cô hút thuốc, nhưng tư thế và động tác trước mắt có thể thấy rõ cô là người biết hút thuốc. Anh không bận tâm, cười hỏi:
- Vừa rồi em mơ gì thế?
Nhiễm Nhiễm không đáp, cúi đầu, không ngừng hút thuốc.
Thiệu Minh Trạch không truy hỏi tiếp, lặng lẽ ngồi bên giường đợi cô hút xong điếu thuốc, bỗng hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ giao hẹn trước khi chúng ta đi lại với nhau chứ?
Nhiễm Nhiễm dập thuốc ngay trên chiếc tủ đầu giường, nghiêng đầu ngẫm
nghĩ, nhớ lại lời nói lúc đó, không kìm được cười nhạo mình mà nói:
- Em nhớ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc. Thật giống như lời
của những nữ sinh trong vở kịch ngôn tình, đã đạo đức giả lại còn ngây
ngô. Khi đó, chắc anh buồn cười lắm nhỉ?
Thiệu Minh Trạch không cười, chỉ ngước lên nhìn cô:
- Trong đó có một câu rất đúng. Chúng ta cần thẳng thắn. Nếu chúng ta
đã chọn nhau làm bạn đời thì ít nhất phải thẳng thắn. Bản thân anh từng
có người trong quá khứ nên anh cũng không bận tâm về quá khứ của em.
Nhưng anh