Polly po-cket
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

Trần Lạc. Trần Lạc mỉm cười, mở cửa bước xuống:

- Để tôi đi lấy cho.

Cô nhắc:

- Nước ở trong cùng. Anh lật đồ lên một chút.

Trần Lạc “ừ” một tiếng rồi mở cốp xe. Đồ bên trong rất nhiều, bừa bãi

cả ra. Ngoại trừ chiếc hộp đặt ngay ngắn bên ngoài, còn cả mấy bộ đồ.

Dưới ánh đèn đường, Trần Lạc có thể nhìn rõ đó là đồ nam. Mấy bộ đồ ấy

đều là hàng hiệu, có cả nội y. Anh ta hơi sững người, lòng bỗng có cảm

giác buồn man mác.

Nhiễm Nhiễm ở trong xe gọi:

- Có tìm thấy không?

Cuối cùng Trần Lạc cũng lấy được chai nước ra, rồi quay lại xe, im lặng rất lâu. Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta có vẻ khó hiểu, hỏi:

- Sao thế? Anh đau đầu à?

Trần Lạc lắc đầu, nhắm mắt tựa vào ghế, không nói gì. Một lát sau, anh ta bỗng hỏi:

- Cô và Thiệu Minh Trạch sống cùng nhau à?

Trái tim Nhiễm Nhiễm thắt lại, cô vô thức nắm chặt vô lăng nhưng miệng vẫn thản nhiên nói:

- Vâng. Chúng tôi định sống thử trước khi cưới một thời gian. Ngộ nhỡ

cuộc sống có mâu thuẫn gì không thể điều chỉnh thì có thể phát hiện và

giải quyết sớm.

Trần Lạc im lặng rất lâu.

Nhiễm Nhiễm không hiểu tâm tư của Trần Lạc, nhất thời cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ lái xe. Tới cổng khu chung cư Nhiễm Nhiễm sống, cô dừng xe, nói với anh ta:

- Tôi đến nơi rồi. Anh không cần đưa tôi vào đâu. Anh mau vẫy xe về nghỉ sớm đi.

Trần Lạc không xuống xe, yên lặng ngồi đó một lát, bỗng thấp giọng nhưng nói rất rõ ràng:

- Nhiễm Nhiễm, cô luôn muốn làm mọi chuyện cho rõ ràng. Thực ra không cần thiết đâu.

Nhiễm Nhiễm sững người, không biết nên nói gì.

Không sai, cô cố ý như vậy đấy. Trong xe có nước, nhưng cô vẫn bảo Trần Lạc tìm ở cốp xe. Chẳng phải là để anh ta trông thấy cô cất giữ quần áo của Thiệu Minh Trạch sao? Nếu như trước đây, Nhiễm Nhiễm có thể cho

rằng Trần Lạc quan tâm tới cô bởi cô là con gái của Hạ Hồng Viễn. Nhưng

ngày hôm đó, khi anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi có

thể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ không đề nghị cô làm việc đó nữa”, cô

còn có thể tiếp tục giả vờ ngây ngô được sao?

Tình cảm giữa nam và

nữ, vừa mẫn cảm vừa mơ hồ, không biết khi nào sẽ thình lình thay đổi

hương vị. Nếu bây giờ còn độc thân, cô hoàn toàn có thể thoải mái tận

hưởng phần nhập nhằng trong tình yêu ấy. Nhưng cô và Thiệu Minh Trạch đã đính hôn. Nếu không có gì thay đổi, sang năm hai người sẽ làm đám cưới. Lúc đó, sao cô có thể bắt đầu một mối tình lằng nhằng không dứt chứ?

Trần Lạc vẫn im lặng nhìn cô, nhưng lòng Nhiễm Nhiễm vừa bối rối vừa

hỗn loạn. Cuối cùng, không thể chịu nổi ánh mắt của anh ta nữa, cô đành

quay sang khẽ nói:

- Anh xuống xe đi.

Trần Lạc mỉm cười, xuống xe, bước đến bên lề đường.

Nhiễm Nhiễm lại sững sờ trong giây lát rồi mới dứt khoát nhấn ga, lái

xe vào khu chung cư. Qua gương chiếu hậu, bóng người phía sau nhỏ dần,

nhỏ dần, rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Trong khoảnh khắc, dường như Nhiễm Nhiễm muốn quay đầu lại nhưng cô đã kìm nén được, bình tĩnh dừng xe

dưới tầng hầm. Chúng mình sống chung đi!

- Nếu đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ

sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng

nói vẫn bình thường như đang bàn luận công việc.

Thang máy từ

tầng hầm để xe lên thẳng tầng mười chín. Nhiễm Nhiễm xách túi lớn túi

nhỏ vào nhà, mở cửa, việc đầu tiên sau khi buông túi xách xuống là gọi

điện cho Thiệu Minh Trạch. Cô cần một người kéo mình ra khỏi mớ hỗn loạn này và Thiệu Minh Trạch là người thích hợp nhất.

Đầu bên kia bắt máy, cô đi thẳng vào vấn đề:

- Minh Trạch, chúng mình sống chung đi!

Thiệu Minh Trạch hình như hơi sững người, rồi mới đáp “ừm”. Anh ngừng giây lát, lại trầm giọng hỏi:

- Vụ giấy tờ đấu thầu xong rồi à?

- Vâng, xong cả rồi. Những việc còn lại em không phụ trách.

Cô kể ngắn gọn với anh vài câu về dự án, lại bảo tối nay có bữa tiệc ăn mừng. Khi nhắc tới chuyện cô đã khiến người phụ trách bên hợp tác bối

rối, Thiệu Minh Trạch ở đầu dây bên kia nói:

- Nhiễm Nhiễm, em không nên như vậy. Nếu đã cố nhẫn nhịn để hợp tác thì không nên làm mối quan hệ thêm căng thẳng.

- Nhưng em ghét cô ta. - Nhiễm Nhiễm khẽ nói. Cô biết anh có lý nhưng cô không kìm nén được cảm xúc của mình.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, hỏi:

- Trước đây, em và cô ấy có chuyện gì sao?

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, đáp:

- Có thể coi là vậy. Cô ta đã từng là hồng nhan tri kỷ của bạn trai cũ của em, cũng là bạn gái hiện giờ của anh ấy.

Giọng Thiệu Minh Trạch có chút buồn chán:

- Ừm. Anh hiểu rồi.

Rõ ràng Nhiễm Nhiễm nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của anh, nhưng

cô không hề thấy phản cảm. Thần kinh bị căng thẳng đang dần dịu lại, cô

không kìm nén được trêu đùa anh:

- Không sai. Chính vì nguyên nhân này. Anh biết em nhỏ mọn thế nào rồi đấy. Còn muốn kết hôn với em nữa không?

Thiệu Minh Trạch đáp:

- Cho anh thời gian một buổi tối để suy nghĩ về vấn đề này. Anh cần suy nghĩ thật kỹ.

Nhiễm Nhiễm không nhịn được cười, nói:

- Được rồi. Nhớ nghỉ ngơi nhé.

- Cảm ơn em. - Hai người lịch sự chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.

Kết quả, tối hôm sau, Thiệu Minh Trạch lái xe đến. Anh mang the