Old school Swatch Watches
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 8.00/10/310 lượt.

không cần phải xen vào. Tóm lại, hắn không chỉ có thủ đoạn giết người tàn khốc, hơn nữa chẳng phân biệt được hắc bạch, bắt người, cướp của, gian dâm không gì là không làm…”

“Về điểm này, ta không biết giải thích

như thế nào, vô luận ta nói như thế nào, chỉ cần hắn giết người bao gồm

người trong bạch đạo, các ngươi liền không tha thứ. Ta chỉ có một câu…”

Nhiếp Đông Nhạn ngạo nghễ dương cao. “Những người đó đều đáng chết!”

“Nhạn Nhi!” đột nhiên Hạnh phu nhân ở

một bên nói xen vào, nhưng bày ra bộ dạng quan tâm thân thiết, song

Nhiếp Đông Nhạn tuyệt không tin nàng. “Con rất thông minh, không cần bởi vì thích hắn, liền chẳng phân biệt mà tin lời nói của hắn nha!”

Nhiếp Đông Nhạn hừ lạnh lùng. “Ta cũng

không phải cha, háo sắc lại có lời ngon tiếng ngọt bên tai, chỉ cần diện mạo của nữ nhân bên gối xinh đẹp tùy tiện nói hai câu lời ngon tiếng

ngọt, là ông có thể không để ý vợ cả ốm yếu, để mặc nàng tự sinh tự

diệt, cũng không thèm tới nhìn liếc mắt một cái!”

Hạnh phu nhân không kịp trở mặt, Nhiếp Văn Siêu liền đã nhảy dựng lên đập bàn tức giận mắng.

“Nhạn Nhi, con hơi quá đáng, đừng quên chúng ta là trường bối của con!”

“Sao? Hiện tại ngay cả lời nói thật con

đều không thể nói sao?” Nhiếp Đông Nhạn ngang nhiên không sợ. “Hay là

con nói sai cái gì? Ngay tại trong phủ, ngay cả cửa lớn cũng không ra,

bốn năm lại chỉ đi xem nương ba lần, cha dám nói cha có tình có nghĩa?

Hay là, là con hiểu lầm Hạnh di, căn bản bà không nói cái gì, mà là

chính cha quá vô tình, chính mình quyết định không đi thăm hỏi nương?”

Miệng há rộng, Nhiếp Văn Siêu không biết biện hộ như thế nào, ông cũng không thể thừa nhận bất kỳ một trong hai

đáp án, chỉ có thể đứng ở nơi đó tức chết chính mình. Tìm nguyên nhân để nghĩ, sai lầm ở…

Quả thật hắn là người đàn ông tham hoan háo sắc.

“Muội muội, mặc kệ như thế nào, sự tình

đều đã qua,” một bên, Nhiếp Nguyên Xuân muốn hoà giải. “Muội cũng không

nên nhắc lại chuyện xưa, chuyện cũng không thỏa mái gì…”

Đột nhiên quay đầu lại, “Ý của huynh

là,” Mặt Nhiếp Đông Nhạn không chút thay đổi liếc nhìn hắn. “Muội có thể giết phu nhân của huynh, sau đó nói dù sao mọi người đã chết, cũng

không muốn truy cứu nhiều lắm, có phải hay không?”

Hai câu nói liền ngăn chặn cái miệng của hắn, Nhiếp Nguyên Xuân đành phải cười khổ lùi về.

“Muội muội, muội muốn giết ta cũng không sao,” Thật ra thuận nương là người ôn hòa nhất, lập trường cũng trung

lập giữa mọi người. “Nhưng hiện tại chúng ta nói rất đúng về muội phu,

tạm thời cho dù hắn là người tốt hoặc người xấu, thanh danh hắn bê bối,

quả thật Nhiếp phủ không nên cùng hắn liên lụy, muội không thể ích kỷ,

hẳn là vì mọi người Nhiếp phủ suy nghĩ a!”

“Vì cái gì không thể?” Ánh mắt trào

phúng hoành đảo qua. “Mỗi người trong Nhiếp phủ, bao gồm cả đại tẩu, rõ

ràng mọi người đều ích kỷ như vậy, vì sao còn có thể hùng hồn như vậy

bảo ta không ích kỷ suy nghĩ vì mọi người?”

Thuận nương

há miệng muốn nói gì, chợt im lặng, từ từ nhìn mọi người chung quanh

trong phòng, rồi sau đó như nhận ra điều gì đó mà cúi đầu, cũng không

lên tiếng nữa.

“Được, không đề cập tới chuyện quá khứ,

cũng không bàn về thanh danh tốt xấu, muội muội,” Nhiếp Dũng Siêu nghiêm túc nhìn Nhiếp Đông Nhạn. “Muội có thể bảo đảm hắn sẽ không nhất thời

trở mặt ngay cả chúng ta cũng giết sao?”

Nghiêng trán, “Nhị thúc nghĩ hắn sẽ làm sao?” Nhiếp Đông Nhạn hỏi lại trở về.

“Trông cũng không giống, ” Nhiếp Dũng

Siêu thành thật nói. “Nhưng ở trên giang hồ đồn đãi hắn, hơn nữa chúng

ta tận mắt nhìn thấy, chứng thật hắn là giết người không chớp mắt, ngay

cả mặt mày cũng không nhăn một chút, cháu không thể trách chúng ta lo

lắng, phải biết rằng, nếu hắn thật muốn giết chúng ta, ai trong chúng ta cũng không chạy thoát.”

“Cái này Nhị thúc không cần lo lắng,”

Nhiếp Đông Nhạn vô tình khoát tay. “Hắn đã đáp ứng cháu, cho dù như thế

nào, hắn tuyệt không động thủ thương tổn thân nhân của cháu.”

“Cháu tin hắn?”

“Hắn không cần phải lừa cháu đúng không?”

Nhiếp Dũng Siêu còn suy nghĩ cẩn thận một chút. “Đúng là không cần thiết.”

“Vậy Nhị thúc còn gì muốn nói không?”

Nhiếp Dũng Siêu nhún nhún vai, không phản đối.

“Được rồi!” Nhiếp Văn Siêu xoa xoa huyệt thái dương. “Như vậy, con có thể khuyên hắn rời khỏi giang hồ, làm cho

Ác Diêm La từ nay về sau biến mất không?”

Lúc này đổi lại Nhiếp Đông Nhạn trầm tư một lát.

“Con không chắc có thể thuyết phục hắn hay không.”

“Vậy hiện tại con đi khuyên hắn thử xem!”

Nhiếp Đông Nhạn cũng không có lập tức rời đi, nàng nhíu mày nhìn chăm chú Nhiếp Văn Siêu một hồi lâu.

“Trừ cách đó ra, không còn cách khác sao?”

“Đúng vậy, cho dù như thế nào, Nhiếp phủ tuyệt không thể có bất cứ quan hệ dính dáng đến Diêm La Cốc.”

000000000000000000000000000000000

Sau giờ ngọ, trời mưa lất phất ngoài cửa sổ, giống như rèm nước bằng trân châu rơi xuống cây cối, từng giọt nước rơi xuống, vệt nước loang lổ, nói hết hoảng hốt cùng u sầu, tí tách…

“Đã làm xong!” Cắn đứt đầu sợi chỉ,

Nhiếp Đông Nhạn đem cây kim bỏ vào trong bao