
sau này như thế nào?”
“… Cho nên ta phải đem hắn đi …”
“Không cần đoán là có thể tưởng tượng ra hắn có bao nhiêu thê thảm!”
“… Nhưng là hắn lại… Bởi vậy ta…”
“A a a, cái này là hắn xứng đáng!”
“… Ta rất đắc ý đi nói cho nương, nương
lại mắng ta không nên khi dễ đệ đệ, song khi quay lưng đi, bản thân
nương còn không phải cười trộm…”
Sau nửa canh giờ, Nhiếp Đông Nhạn khoái
trá ôm đầy mai trong lòng cùng Lý Mộ Bạch cùng Tư Mã Thanh Lam cùng nhau rời đi, nhưng đi hai bước lại dừng lại, ánh mắt hoang mang ngoái đầu
nhìn lại, sau một lúc lâu không nhúc nhích.
“Nhạn Nhạn?”
“Thiếp nghĩ đến… Thiếp nghĩ đến tới chỗ
này sẽ làm thiếp rất khó qua, mới đầu cũng thật là, nhưng…” Nhiếp Đông
Nhạn tựa hồ không thể lý giải phản ứng của chính mình. “Không ngờ nói về chuyện của mẹ ở chỗ này rất thỏa mái, chàng có biết, nhớ lại thật sự
rất đẹp, cũng không phải tất cả đều là xấu xí …”
“Như vậy không phải tốt lắm sao?” Lý Mộ
Bạch nhẹ nhàng nói. “Nhớ lại nhiều chuyện cũ tốt đẹp, cảm giác của nàng
sẽ vui vẻ lên rất nhiều.”
Nhiếp Đông Nhạn lặng im một lát, sau đó
thở dài một hơi, “Thật là tốt lắm.” Nàng cúi đầu lẩm bẩm, cũng cười một
chút cho nam nhân của nàng vừa lòng, lập tức tiếp tục đi về phía trước,
bước chân cũng rất nhẹ nhàng. “Tốt lắm, chúng ta nên đi đem hoa mai đi
cắm thôi!”
“Thu Hương đâu?”
“Giúp thiếp đi mua chỉ thêu rồi.”
“Nàng lại thêu quần áo cho ta? Thật vừa lúc, giúp ta thêu mấy đóa mai đi!”
“Tốt, tốt, nói cho chàng biết, thiếp đã từng lĩnh giáo bản lĩnh của nương thiếp.”
“Sao? Thêu mai không đơn giản sao?”
“Thế mà cũng nói, mai khó biểu đạt nhất, đây cũng không phải vẽ tranh, thật sự hời hợt vài nét bút là có thể bức tranh mai, nhớ rõ lúc ấy mẹ thiếp lần nữa…”
Hiện tại, Tư Mã Thanh Lam bắt đầu có thể hiểu được vì sao Lý Mộ Bạch có thể được Nhiếp Đông Nhạn ưu ái.
Lý Mộ Bạch khiến người ta khó có thể tin là người thiện lương am hiểu tâm tư cùng dịu dàng săn sóc, mà hắn cũng
hiểu được nam nhân này thật là một nam nhân tốt, nhưng càng là như thế,
hắn càng là không phục, rõ ràng hắn mới là người cùng Nhiếp Đông Nhạn
lớn lên, vì cái gì hắn không thể làm chuyện Lý Mộ Bạch có thể làm được?
Vì cái gì Lý Mộ Bạch có thể hiểu biết bi thương trong lòng Nhiếp Đông Nhạn, có thể nghĩ cách giúp nàng hóa giải
oán hận, nhận được nụ cười lúm đồng tiền như hoa của nàng, độc hưởng
giọng nói mềm nhẹ của nàng…
Mà hắn rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, lại không làm được?
Vì thế, lần đầu tiên trong đời, vị này
cao thủ bạch đạo trẻ tuổi, trong lòng quang minh thẳng thắn bị một bóng
ma đen tối che kín ──
Đố kị.
Thiên Sơn cũng không cao, trong núi rất yên tĩnh, có nhiều cây bạch
quả rất kỳ lạ, nhất là những hòn đá kỳ quái, càng cho thấy tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên, như sư như hổ, mười vạn núi đá, hình dạng linh
kỳ (linh thiêng, kỳ thú).
Đứng ở xa, Lý Mộ Bạch có thể trông thấy
biệt uyển cùng hồ nước nhỏ thấp thoáng dưới chân núi Lục Lâm(*), lưng
tựa núi xanh, trước mắt là núi xanh như ngọc, biệt uyển được xây dựng
dựa vào núi, dần dần cao lên, đình đài lầu các được xây dựng tinh xảo,
đan xen nhau đầy lôi cuốn, gọi là biệt uyển, nhưng thực tế chính là một
sơn trang
(*) Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở
rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.
“… Phía sau còn có đường đá đi thông lên núi, hai ngày nữa thiếp mang chàng lên núi xem…”
Nhiếp Đông Nhạn vội vàng giới thiệu cho Lý Mộ Bạch, từ đầu đến cuối
Lý Mộ Bạch chỉ lẳng lặng nghe, không nói xen vào. Đến sau, vẫn là một
mình Nhiếp Đông Nhạn đi trước ngừng việc giải thích linh tinh, hồ nghi
nhìn sang phụ huynh cưỡi ngựa phía trước, lại nhìn xe ngựa phía sau.
“Này! Mộ Bạch, vừa mới qua Nguyên tiêu, cha lại đột nhiên nói phải đến biệt uyển, chàng không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Không phải nhạc phụ đã giải thích qua hay sao?” vẻ mặt Lý Mộ Bạch an tường, bình thản ung dung. “Là có cừu gia muốn tới trả thù, cho nên
tránh đi trước.”
Mắt Nhiếp Đông Nhạn nhíu lại. “Chàng tin?”
Lý Mộ Bạch không hé răng.
Nhiếp Đông Nhạn ha một tiếng. “Thiếp biết chàng cũng không tin, dù như thế nào, chàng phải cẩn thận một chút.”
“Cẩn thận cái gì?” Lý Mộ Bạch thản nhiên hỏi.
“Cẩn thận thủ đoạn tiểu nhân của cha thiếp á!” Nhiếp Đông Nhạn vô cùng nghiêm túc cảnh cáo hắn.
Lý Mộ Bạch lại không cho là đúng. “Nàng quá mức cảnh giác.”
“Thiếp cảnh giác?” Nhiếp Đông Nhạn vừa tức vừa giận, lại biến thành một con gà mái già. “Nói cho chàng, cha thiếp thật sự…”
“Được được được, ta cẩn thận, ta cẩn thận,” không đợi nàng nói xong,
Lý Mộ Bạch liền thuận theo tính tình nàng, giọng nói nhỏ nhẹ. “Ta sẽ để
tâm, như vậy được không?”
Đêm tân hôn, Nhiếp Đông Nhạn lập lời thề son sắt là chuyện quan trọng đều nghe theo phu quân, kết quả vẫn như cũ, đều là hắn nghe theo nàng.
Tuy nhiên Nhiếp Đông Nhạn lo lắng cũng không có sai, vừa vào trong
biệt uyển, Nhiếp Văn Siêu liền quyết định có thể bắt đầu “thẩm vấn” Lý
Mộ Bạch, tại vùng ngoại ô yên lặng này, bốn phía không có ng