
ớng dương nở rộ, ngắm mặt trời lặn, xem mặt trời
mọc…..
Anh nhớ lại, cũng bước đến gần, ngồi phía sau cô, vươn tay ôm chặt eo cô.
Cô có còn nhớ mình đã từng nói muốn cùng anh đi nhìn hoa hướng dương nở, ngắm mặt trời mọc, xem mặt trời lặn không?
Có lẽ cô đã quên mất rồi, hoặc là cô không muốn nhớ tới quá khứ nữa, bởi
vì trái tim cô đã sớm bị Chung Dương chiếm đầy, không còn chỗ cho bất kì ai nữa.
Anh không nhịn được mà cúi đầu hôn xuống má Tả Á, rồi lại hôn môi cô, lần
đầu tiên cô không từ chối, mặc cho anh hôn. Trong lòng Kiều Trạch chợt
nhộn nhạo, dục vọng càng lúc càng dâng cao. Anh ôm lấy thân thể cô ngã
dần xuống sàn, tự tay vén vạt áo sơ mi của cô lên, bàn tay mơn trớn da
thịt trơn mịn của cô, kéo quần lót nhỏ cô xuống, lại cảm thấy khác
thường, cúi đầu nhìn, sắc mặt của anh chợt biến đen, trong quần lót là
một miếng băng vệ sinh…..
“Kinh nguyệt của em chẳng phải vừa qua ư?” Nếu như anh không nhớ không nhầm,
kinh nguyệt của Tả Á mới vừa qua nửa tháng trước thôi mà.
Tả Á ngồi dậy, đẩy tay Kiều Trạch ra, mặc quần lót vào, đứng dậy định đi, Kiều Trạch lại kéo tay cô: “Em lại uống thuốc?”
Tả Á cắn môi không nói gì, lời nói sắc bén và cay nghiệt cô không muốn nói ra lúc này. Đúng, cô uống thuốc, uống thuốc tránh thai sau khi xong
việc, ngày đó khi đi vệ sinh, trước khi ra khỏi cửa cô đã uống. Cô không chỉ mua một viên. Kinh nguyệt tới trước kì hạn chính là do tác dụng phụ của thuốc.
Kiều Trạch tức giận, lạnh lùng nói: “Tại sao lại không nghe lời như thế hả?”
Tả Á cuối cùng không nhịn được nữa đáp: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn có con!”
Con ngươi đen của Kiều Trạch hiện lên vẻ đau đớn, tay anh khẽ run, trái tim đau nhói từng cơn. Thì ra những ngày bình yên này cũng chỉ là giả dối
mà thôi, sự ôn hòa của cô, sự ngoan ngoãn của cô, sẽ tùy lúc mà biến
mất.
Sau nhiều ngày chung sống hòa thuận giờ dường như lại bắt đầu xuất hiện
những vết rạn nứt, mà người bị tổn thương luôn là Kiều Trạch. Vẻ lạnh
lùng, sắc bén và vô tình của Tả Á luôn đâm vào tim anh một cách rất dễ
dàng, khiến trái tim anh vốn mạnh mẽ lại dần trở thành yếu ớt, Kiều
Trạch không nói, Tả Á lại càng không thể nhận ra.
Quan hệ với Kiều Trạch không tốt, sau bữa cơm tối, Tả Á lần đầu tiên đi đến
vũ trường. Bên trong vô cùng náo nhiệt, ánh đèn neon nhập nhoằng chiếu
khắp gian phòng, khiến người ta cảm thấy mê muội, không ít người đứng
trên sàn nhảy nhót.
Tả Á tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ly đồ uống lạnh, nhìn đám người đang nhảy nhót, dưới ánh đèn, ai nấy đều cười vui vẻ, làm cho Tả Á cũng vui lây. Mấy ngày nay cô đắm mình trong cánh đồng hoa bát ngát an lành
bình yên, nên dường như cô đã quên mất thế nào là náo nhiệt rồi. Bây
giờ, đang ở trong bầu không khí náo nhiệt này, cô lại có cảm giác như
mình đã trải qua mấy đời.
“Cô gái à, nhảy cùng tôi một điệu được không?” Một giọng đàn ông trầm thấp
có lực, xuyên qua tiếng nhạc huyên náo truyền vào tai Tả Á.
Tả Á ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lịch thiệp kia, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết nhảy.”
Người đàn ông cười cười: “Vậy tôi ngồi đây cô không ngại chứ?” Đàn ông vừa nói xong, đã lập tức ngồi ngay xuống.
Tả Á mút đồ uống, không lên tiếng, thầm nghĩ, tôi ngại thì sao chứ? Anh cũng đã ngồi xuống rồi.
“Cô là khách du lịch sao?” Anh hỏi.
Tả Á thuận miệng ”uhm” một tiếng, cũng không muốn nói chuyện nhiều, đang
định rời đi, người đàn ông kia lại cười nói: “Cô thích nơi này không?
Phía sau khách sạn có một vườn hoa hướng dương rất đẹp, cô có muốn đi
xem không?”
Trong đầu Tả Á chợt hiện lên hình ảnh biển hoa hướng dương đẹp như cảnh tiên, cô không nhịn được nói: “Quả thật rất đẹp! Tôi đã từng nhìn thấy nơi
đó, quả thật rất đẹp, giống như mộng ảo trong cảnh tiên vậy.” Khi nói
vậy, bờ môi cô nở một nụ cười yếu ớt.
Người kia thành công gợi lên sự hứng thú của Tả Á , tiếp tục nói: “Xem ra cô
rất thích nơi đó! Thế cô có biết, sự tích biển hoa này thế nào không?”
Hai mắt Tả Á tỏa sáng, ý muốn rời đi lại vì chuyện biển hoa mà biến mất, “Sự tích thế nào?”
“Có một truyền thuyết rất đau thương của Hi Lạp kể về hoa hướng dương.
Truyền thuyết kể rằng Clytie là một nữ thần biển cả. Cô từng là tình
nhân của thần Thái Dương Helios, nhưng sau đó Helios lại yêu công chúa
Ba Tư, Leucothoe. Trong cơn giận dữ, Clytie đã tố cáo lên vua Ba Tư là
Kamose chuyện tư tình của Leucothoe và Helios.
Kamose liền hạ lệnh chôn sống con gái của mình. Sau khi Helios biết được
chuyện này, đã đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Clytie. Clytie si tình
không ăn không uống suốt mấy ngày liên tiếp, chỉ ngắm nhìn Helios hàng
ngày lái xe mặt trời từ đông sang tay, nàng ngày càng tiều tụy, cuối
cùng hóa thành một cây hoa hướng dương.”
Sau khi nghe xong truyền thuyết này, Tả Á ngồi yên lặng một lúc, tự lẩm bẩm một mình: “Tình yêu, tại sao lại tồn tại người thứ ba chứ…..?”
Người đàn ông nhìn Tả Á, làm như không nghe thấy những lời Tả Á lẩm bẩm, nói
tiếp: “Cô biết không, loài hoa này tượng trưng cho tình yêu trong yên
lặng, cũng chính là hoa hướng dương theo tiếng Trung. Nhưng