
mà điều quan trọng ở đây không phải là truyền thuyết nói gì, mà là người thiết kế
công viên này.
Chủ của khu biệt thự nghỉ dưỡng này rất yêu một người phụ nữ. Một ngày kia, người phụ nữ ấy nói muốn cùng anh đi ngắm hoa hướng dương, nhìn mặt
trời mọc, xem mặt trời lặn, còn nói muốn cô được trở thành một cô tiên
hoa vui vẻ.
Cho nên người đàn ông đó liền bắt tay vào xây dựng khu biệt thự nghỉ dưỡng
này, khu du lịch trồng hoa hướng dương lớn nhất cả nước, để cho phụ nữ
anh yêu có thể làm một cô tiên hoa vui vẻ. Nhưng thật đáng buồn, chủ
nhân của khu nghỉ dưỡng ấy lại có số mạng giống với nữ thần Clytie,
giống như loài hoa hướng dương này, yêu trong yên lặng, chỉ có thể ở bên nhìn người mình yêu, lại không có được tình yêu.”
Tả Á nghe người đàn ông trước mặt kể chuyện, tâm trạng liền trở nên rối
bời, không nhịn được nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến câu chuyện
anh vừa kể, lại nhớ tới truyền thuyết kia.
Một phụ nữ vì yêu một người đàn ông mà biến thành hoa hướng dương, hàng
ngày dõi theo người đàn ông mình yêu, đây vốn là một câu chuyện xưa cảm
động lòng người, nhưng, Tả Á lại chỉ cảm thấy vô cùng chua xót cùng đau
lòng
Người đàn ông đột nhiên hài hước cười một tiếng, nói: “Clytie phiên bản nam đã tới.”
Tả Á chợt quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch xuất hiện ở giữa đám người, dáng người nổi bật, giống như một vật sáng, mặc
dù lạnh lẽo làm cho người ta không dám đến gần, nhưng lại vẫn thu hút
tầm mắt của tất cả mọi người.
Vẻ lãnh đạm trên gương mặt tuấn tú của anh không chút thay đổi, nhưng hai
mắt như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi con ngươi thâm u nhìn thấy Tả Á,
ánh mắt mới bớt vẻ lo âu, sải bước đi tới chỗ cô.
Trong ánh điện chớp nhoáng, Tả Á đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ. Rất
nhiều năm trước đây, có một người đàn ông cao lớn lãnh đạm ngồi ngay
ngắn trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi.
Một cô bé ngây thơ ngốc nghếch ngồi khoanh chân trên ghế nhìn cuốn tiểu
thuyết ngôn tình trong tay, vui cùng vui, buồn cùng buồn với nhân vật
trong truyện. Một ý tưởng đột nhiên nảy ra, cô quay sang người đàn ông
lãnh đạm bên cạnh nói: “Kiều Trạch, cùng em đi ngắm hoa hướng dương được không? Em muốn ngắm nhìn cả một biển hoa mênh mông bát ngát, có thể tự
do chạy nhảy trong đó, làm một cô tiên hoa vui vẻ, nhìn mặt trời mọc,
ngắm mặt trời lặn.”
Cô còn nhớ lúc ấy Kiều Trạch chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, còn lạnh giọng nói cô ngây thơ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt kia tựa
như nói trong đầu cô toàn những ý tưởng kì quái của nữ sinh.
Còn có, sau khi anh nhìn thấy cô vừa khóc vừa cười đọc tiểu thuyết ngôn
tình, giễu cợt cô ngây thơ, cô lại vô tình bắt gặp anh đang lén lút đọc
cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó của cô, lúc đó cô đã rất nghiêm túc truy
hỏi anh, có thích tình tiết đó không, nhân vật ấy có phải rất đau lòng
không, mặt anh đen lại, ấn gối đầu lên mặt cô, ngẩng đầu bước nhanh
tránh đi.
Hoa hướng dương, mặt trời mọc, mặt trời lặn, tự do chạy nhảy trong vườn hoa, làm một cô tiên hoa vui vẻ.
Thực hiện mong muốn?
Người trả tiền để thực hiện mong muốn của cô chính là Kiều Trạch!
Bọn họ đã từng thân mật như thế, giống như bạn, giống như người thân, nhưng bây giờ, hai người lại càng ngày càng thêm xa cách, cô giống như một
con nhím, chỉ cần anh đến gần sẽ nhất định cố gắng đâm anh.
Thời gian đã quá lâu khiến cô quên mất anh đã từng đối xử với cô rất tốt,
khiến cô quên mất hai người đã từng có một khoảng thời gian sống chung.
Là do cô hận anh vô cùng vì đã làm tổn thương cô cho nên mới không chịu
tiếp nhận sự ân cần của anh.
Kết hôn đã gần hai năm, cô luôn làm như không thấy anh đối tốt với cô như
thế nào, cũng không muốn tiếp nhận, bởi vì cô cảm thấy cô không cần, yêu cô là chuyện của anh, cô yêu Chung Dương là chuyện của bản thân cô, dù
là ai cũng không thể can thiệp được vào tình cảm riêng tư của người
khác.
Cô sống với quá khứ đau đớn canh cánh trong lòng, luôn làm tổn thương Kiều Trạch, để cho anh cũng không được sống vui vẻ. Cô oán hận anh can dự
vào chuyện của cô, cũng thống hận mình trước đây đã buông thả mà phạm
phải sai lầm. Trong chuyện tình yêu, cô không thể yêu anh, cho nên mới
từng bước rời xa anh, cô không muốn thiếu nợ anh cái gì, cũng không muốn cho anh hi vọng.
Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải chỉ càng khiến hai người tổn thương thêm thôi sao?
Tầm mắt của Tả Á dừng lại ở trên mặt Kiều Trạch, nhìn anh từng bước bước
đến gần, trái tim đột nhiên co rút, giống như dây đàn bị đứt, mất đi
giai điệu hài hòa, rối loạn, đau nhức.
Trong lúc rối bời ấy, cảnh tay Kiều Trạch đã ôm lấy cô thật chặt, tròng mắt
đen nhìn cô, trong veo, bình thản, lại mang theo vẻ an tâm.
Người đàn ông kia lễ phép cười, nói với Kiều Trạch: “Kiều à, chiếm dụng một chút thời gian của vợ cậu, cậu sẽ không để ý chứ?”
“Không sao!” Kiều Trạch cười lạnh nói: “Ngày mai nộp một bản kế hoạch kinh doanh mới đi!”
Tả Á sững sờ đứng ở đó. Bọn họ biết, cô đã nhận ra được, khu nghỉ dưỡng này chính là sản nghiệp của Kiều Trạch.
”Clytie” trong truyền