
ong đợi vào việc được ôm cháu vậy.
Mà mẹ muốn cô mau sinh con, phần lớn là vì mong muốn của dượng Kiều thôi,
dù sao, chị cô đã có con, cô có sinh hay không với mẹ đều không quan
trọng.
Hai năm qua, mẹ đã thay đổi cái nhìn với cô, cũng không hỏi cô những điều
chán ghét kia nữa, đến giờ vẫn rất quan tâm và yêu thương cô.
Mẹ đang thay đổi, để đáp lại, cô cũng đang nỗ lực đền ơn mẹ và người nhà,
cô không muốn giống như lần trước nữa, chọc mẹ giận đến ngất đi, từ giây phút ấy cô đã tự nhủ với lòng mình phải quý trọng người thân bên cạnh,
cô sợ cảm giác thiếu chút nữa đã mất đi, rất kinh khủng, rất khó chịu…..
Từ nhỏ cô không được người khác yêu thương. Chính vì không được yêu nên cô cũng học được cách lạnh lùng, không quan tâm người bên cạnh, như vậy cô sẽ không bị thương tổn nữa. Nhưng hai năm nay, cô đã học được cách yêu, học được cách cho đi, dĩ nhiên người cô muốn yêu, người cô muốn cho đi, không bao gồm cả Kiều Trạch.
Có lẽ cô vẫn oán hận Kiều Trạch, có lẽ bởi vì Kiều Trạch luôn cho đi, mà cô thì đã quen như thế.
Cô hưởng thụ sự quan tâm của anh, tình yêu của anh, cũng chấp nhận sự ngang ngược và ép buộc của anh gây thương tổn cho mình.
Tả Á rầu rĩ, giận dữ mà nghĩ, lại đột nhiên nhớ ra, hôm nay vừa tỉnh dậy
cô đã về nhà mẹ ăn cơm, nên còn chưa uống thuốc tránh thai, lòng không
khỏi luống cuống.
“Dừng xe!” Cô liền hét lên, Kiều Trạch vẫn cầm tay lái, chạy xe như cũ, chỉ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tả Á vốn muốn bảo Kiều Trạch dừng xe để cô đi mua thuốc tránh thai, nhưng
cô cũng biết tính của Kiều Trạch, nếu anh đã muốn có con, chắc chắn sẽ
không cho cô uống thuốc tránh thai nữa. Hơn nữa cô nghĩ gì, Kiều Trạch
còn hiểu rõ hơn cả cô. Cô lập tức nhịn lại, lạnh lùng đáp: “Không có
gì!”
Con ngươi đen của Kiều Trạch nhìn đường phía trước, môi mỏng mím chặt, không hỏi gì nữa, chỉ chốc lát đã về đến nhà.
Tả Á không để lộ cảm xúc, có chút uể oải đi vào phòng tắm, cô biết thói
quen của Kiều Trạch, chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà hầu như đều là
tắm.
Trong phòng khách có hai phòng tắm, trong phòng tắm cũng có một buồng tắm nhỏ khác, nhưng lần này lúc Tả Á vào phòng tắm, Kiều Trạch cũng theo vào,
Tả Á cau mày, cảnh giác nhìn Kiều Trạch, không vui hỏi: “Anh làm gì
thế?”
Kiều Trạch liếc cô một cái, không chút cảm xúc nói: “Tắm.”
Tả Á vừa tức vừa giận, dậm chân nói: “Anh tắm ở đây, tôi đến phòng kia tắm.”
Kiều Trạch lại túm lấy eo cô, ngăn cô rời đi, nhấc tay, khiêng cô vào buồng tắm.
Tả Á chán nản đánh vai Kiều Trạch, kêu thả cô xuống, nhưng Kiều Trạch vẫn làm lơ, ném cô vào bồn nước.
Kế hoạch thừa dịp Kiều Trạch tắm mà đi mua thuốc tránh thai của Tả Á hoàn
toàn thất bại, anh cố ý, hoàn toàn là cố ý, không cho cô cơ hội.
Cùng chung sống với một người đàn ông ngang ngược cố chấp sẽ dần dần mất đi
năng lực tự chủ, mất đi tự do và mất cả chính mình. Huống chi còn là
sống cùng một người đàn ông thông minh, đầu óc ngốc nghếch của cô muốn
đấu trí với anh cuối cùng chỉ thu về chữ mệt.
Tả Á vốn bị Kiều Trạch ép tắm chung, nhưng rốt cuộc lại biến thành một
trận kích tình, cuối cùng Tả Á được Kiều Trạch quấn khăn tắm, ôm ra.
Cô đã mệt đến bước không nỗi, cũng không còn sức để tranh chấp điều gì với Kiều Trạch nữa, da thịt lộ ra ngoài của cô đều đỏ hồng, mà trên cánh
tay Kiều Trạch lại có một dấu răng rõ ràng.
Hai người ngã xuống giường ngủ, Tả Á ngủ rồi tỉnh, trong lòng có tâm sự nên luôn ngủ không yên. Trong bóng tối cô nghe được tiếng hít thở đều đặn
của Kiều Trạch, anh đã ngủ, từ tiếng hô hấp có thể biết được, trên người của anh có mùi hương bạc hà dễ chịu, hơi thở cương nghị mạnh mẽ đầy nam tính vây chặt lấy cô.
Tả Á cẩn thận rời khỏi ngực anh, cố gắng không đánh thức anh dậy, sau đấy
rón rén bước xuống giường, xác định anh không tỉnh lại, lúc này mới đi
về phía cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài. Cô thở ra một hơi
thật dài, thì ra nãy giờ mình vẫn luôn nín thở, không dám thở mạnh, chỉ
sợ Kiều Trạch phát hiện.
Cảm giác này giống như mình là kẻ trộm vậy. Cô bước đến cửa lấy quần áo và
mũ treo trện kệ rồi mặc áo khoác vào, tìm ít tiền lẻ, mở cửa ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, Tả Á không nhịn được siết chặt áo khoác, bước chân vội vàng rời khỏi chung cư.
Tả Á theo ánh đèn mờ nhạt ra khỏi chung cư, vừa quẹo phải, đang chuẩn bị
đi đến tiệm 24 giờ mua thuốc, đột nhiên nghe được có người gọi cô từ
phía sau: “Tiểu Á!”
Tả Á liền dừng lại. Cô cho rằng mình nghe nhầm nên không quay đầu, tiếp
tục đi tiếp, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau,
mang theo sự cô đơn và đau đớn nhàn nhạt, thậm chí còn xen lẫn một tia
vui mừng.
Tả Á từ từ quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh đèn, một người đàn ông đang
đứng trước chiếc xe hơi màu đen. Đèn đường dìu dịu chiếu vào khuôn mặt
anh tuấn của anh, rọi ra một vầng sáng vàng nhạt, con ngươi thâm thúy
dưới ánh đèn càng thêm sâu thẳm, đầy mê người, có điều đáy mắt lại có vẻ u buồn và đớn đau vô tận.
“Chung Dương?” Tả Á thấy rõ khuôn mặt người nọ không nhịn được mà nỉ non tên anh, ánh mắt cũng bị anh hấp dẫn.
Chân không khỏi