Chị Kế Của Lọ Lem

Chị Kế Của Lọ Lem

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 8.5.00/10/333 lượt.

được cải thiện, vậy thì anh

sai lầm rồi!”

Isaac cắt đứt lời cô : “Từ từ, tôi không hiểu

được ý em, tôi cũng không tưởng như vậy có thể bắt được em. Tôi nói rồi, tôi chỉ là cần một cơ hội.”

“Cơ hội gì?”

Ánh mắt

sắc phỉ thúy nháy mắt biến thành xanh lục, Isaac dùng thanh âm trầm thấp cực kì thận trọng nói : “Một cái cơ hội cho tôi một lần nữa tới gần em. Không cần vừa thấy mặt liền tránh đi, vừa tiếp xúc liền bỏ chạy, một

yêu cầu hòa hảo liền không nhìn, vừa mời cầu tha thứ liền cự tuyệt.”

Tay anh ôm thắt lưng của cô, chậm rãi buộc chặt, trầm ổn mà kiên quyết.“Tựa như như bây giờ, không cần giãy.”

Sriranda bình tĩnh đứng yên trong lòng anh, hồi lâu cũng không động đậy, nhưng

mà trong ánh mắt nhìn phía vách tường đã có vài phần bi ai.

Cô thấy thật đáng sợ, rõ ràng hẳn là phải sinh khí, hẳn là phải phẫn nộ,

nhưng khi bị anh đụng chạm, cả người liền không thể nhúc nhích, giống

như bị hóa thạch.

“Sriranda……” Isaac nỉ non cúi đầu, dùng môi hôn tay cô, một lần một lần niệm,“Sriranda……”

Tên của cô từ trong miệng anh phát ra, rõ ràng là thanh âm từ tính dễ nghe

lại như chú ngữ cuốn lấy lòng cô, từng cái âm tiết trầm thấp lưu luyến,

như ma âm tiến thẳng một đường.

Da thịt bị anh hôn như bị hỏa thiêu, đau đớn.

Isaac ngẩng đầu, lộ ra một bộ dáng đáng thương hề hề, nhìn cô nói : “Đừng đi. Tuy rằng vừa rồi lừa em, nhưng trên đùi tôi bị thương là thật, một chút cũng không thể động đậy, đau đến đòi mạng, em xem em xem, có phải phù

thũng giống chân voi rồi hay không?”

Anh lại bày ra bộ dạng này.

Yêu nói dối, thích làm nũng, vì đạt được mục đích dùng bất cứ thủ đoạn tồi

tệ nào — đúng vậy, đây là định nghĩa về anh của cô. Nhưng mà, cũng như

lời anh nói : “Cái kẻ vĩnh viễn khi dễ em trêu cợt em, không có mắt

nhìn, ăn chơi trác táng, chính là chân chính , hoàn hoàn toàn toàn là

tôi sao?” Đối với vấn đề này, cô không cách nào trả lời.

“Sisi……” Anh vô cùng thân thiết gọi tên của cô, tựa đầu gối lên vai cô, sau đó,

một chút một chút như con mèo nhỏ cọ cọ, ngay tại khoảnh khắc bờ môi của anh tiếp xúc với cổ cô, Sriranda đột nhiên xoay người, một tay đẩy anh

ra.

Isaac nhất thời mất thế, mặt sàn chạm đến đùi phải, kêu ra tiếng.

Cửa phòng lập tức bị phá ra, Eric vô cùng khẩn trương vọt vào hỏi : “Làm sao vậy làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?”

Bị người ngoài thấy một màn xấu hổ, Sriranda lại tức giận nói không nên

lời, lấy gối đầu ở một bên đánh trên người Issac, lại cách gối đầu đạp

mạnh cho anh một cước, thế này mới xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Lưu lại một phòng ngươi trợn mắt há hốc mồm

Vẫn là Eric phản ứng nhanh, vội vàng tiến lên ôm Isaac trở lại giường,“Em

họ, cậu làm sao vậy? Sriranda cũng quá ác độc! Người cũng đã sắp bệnh

chết, còn dùng sức đạp như vậy…… Cậu làm chuyện gì mà khiến cô ấy tức

giận như vậy?”

Isaac đau đến nhếch miệng, không những không

ảo não mà khóe môi còn ẩn hiện ra vài phần đắc ý, cười cười nói : “Anh

thì biết cái gì, cô ấy không phải tức giận.”

“Dùng sức đạp cậu như vậy mà còn không phải tức giận?”

“Cô ấy chẳng qua là thẹn thùng thôi.” Isaac ôm cái gối còn lưu lại dấu hài

mơ màng, cuối cùng còn thêm một câu,“Anh không hiểu .”

Eric

mở to hai mắt nhìn : Ông trời, người trên giường là em họ của anh ư,

hàng năm luôn dùng một tháng để đến nhà anh ở, bởi vậy cũng có thể nói

là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Nhưng, chưa bao giờ thấy anh có biểu

tình ôn nhu như vậy? Tuy rằng giảo hoạt như trước, nhưng mặt mày trong

suốt, trong trẻo như nước.

Từ từ, cậu ta không phải sắp chết sao? Một người chết còn có thể có ánh mắt như vậy?

Eric hậu tri hậu giác a một tiếng, giống như gặp quỷ nhảy dựng lên kêu : “A! Chẳng lẽ, cậu, vừa rồi cậu đều là giả bộ ?”

Isaac chớp chớp lông mi, giống như kinh ngạc nói : “Anh họ, tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay là ngày mà anh thông minh nhất nha.”

Eric nghe xong, không còn từ gì để nói.

Mà bên kia, một hơi hướng về phòng của mình – Sriranda dùng sức đóng sầm

cửa phòng ngọc bích, tiến vào phòng ngủ thấy cái gối đầu lại phiền não

cầm lên vứt đi.

Đến khi không còn chiếc gối nào nữa mới ngồi vào bên mép giường, lấy tay che mặt mình.

Mặt thực nóng, như là phát sốt.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mất mặt như thế . Thực phẫn nộ, thực quẫn bách, lại có chút mềm mại không hiểu.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô chậm rãi buông tay nhìn về phía chiếc gương trên bàn trang điểm.

Rõ ràng hẳn là phải xấu hổ bất an, hẳn là phải tức giân , nhưng hình ảnh

trong gương lại hoàn toàn không phải như vậy. Cô lẳng lặng ngồi nơi đó,

đôi mắt trầm tĩnh, khóe môi kéo nhẹ, kia không phải tức giận, không phải quẫn bách, không phải thẹn thùng lại càng không phải tuyệt vọng, mà là

vui sướng cùng cảm ơn thiết thiết thực thực.

Vô luận như thế nào thì anh cũng không có chết.

Anh còn sống.

– đây là tin tức tốt nhất.

Về phần anh, về sau lại nói. Tại một khắc này, cô muốn đem phân vui sướng

này bảo tồn cho riêng mình, không cho bất cứ nguyên nhân nào phá hủy.

Sriranda thở ra một tiếng thật dài, mỏi mệt


XtGem Forum catalog