
định cuối cùng,“Mời ông trở về bẩm báo
với Gary vương tử, ta nguyện ý đem viên ngọc này bán cho ngài ấy.”
Biff nhất thời vui vẻ, vừa muốn đứng dậy bắt tay với ông ta thì Hans lại nói : “Chỉ là, không phải bây giờ.”
“Thuyền vương, đây là có ý gì?”
“Bởi vì Luis cũng rất muốn viên ngọc này.”
“Nói là nói như vậy…… Nhưng mà không phải thuyền vương thực chán ghét hắn ta sao?”
Hans hừ lạnh một tiếng,“Nguyên nhân như thế cho nên ta mới muốn kéo dài vài
ngày mới bán, chỉ cần Artemis ở trong tay ta, còn sợ tiểu tử kia không
đến cầu ta sao? Ta đã rất nóng lòng muốn nhìn bộ dạng cái tên kia đến
cầu ta, ha ha, ha ha ha ha……” Ông ta bắt đầu ôm bụng cười lớn, biểu tình dữ tợn.
Biff một đứng bên nhìn ông ta cười như thế, không
biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên bất an. Cho dù thân là đối
thủ, cho dù ông hoàn toàn đứng về phía vương tử, nhưng gặp được loại
tiểu nhân có thù tất báo này cùng cảm thấy đồng cảm thay cho Sriranda,
cô cũng quá không hay ho rồi. Ai không đắc tội, lại cố tình đắc tội với
loại tiểu nhân này. Hơn nữa ai không khiêu chiến, lại cố tình khiêu
chiến với vương tử.
Ông giống như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của cô.
___________________________________________
Cánh cửa màu rám nắng đột nhiên mở rộng ra.
Tất cả mọi người bên ngoài đều ngây ngẩn, còn chưa có phản ứng lại liền
thấy bác sĩ Arnold nhô đầu ra, sau khi quét qua một vòng tất cả khuôn
mặt của mọi người ở đây liền nhìn thẳng Sriranda nói : “Cô chính là
Sriranda tiểu thư ?”
Bị điểm danh, Sriranda không khỏi nắm chặt vạt áo của mình.
“Cô vào đi.” Bác sĩ Arnold mở cửa ra, tạo thành một con đường thông vào.
Một bên Eric vội vàng hỏi : “Thế nào, thế nào? Em họ tôi, cậu ta thế nào?”
Bác sĩ không nói chuyện, chỉ là lắc lắc đầu.
Một động tác rất nhẹ này thôi cũng đủ làm cho mọi người chấn động thật
mạnh, nhất là Sriranda, sợ hãi lan tràn trong mắt cô, đồng tử của cô lại bắt đầu phóng đại, biểu tình trở nên vặn vẹo thống khổ.
Sau đó, Sriranda đẩy mạnh bác sĩ Arnold ra, vọt vào.
Eric cũng muốn đi theo thì Arnold lại ngăn ở trước mặt anh, cũng đóng cửa
lại, nói : “Về phần những người khác, ở đây chờ đi. Hiện tại tôi trở về
mặc quần áo, không có sự cho phép của tôi thì không ai được vào!”
Cặp chân thon dài dưới khăn tắm giang rộng chân đi về hướng cầu thang,
Melanie còn nghe văng vẳng tiếng anh ta thấp giọng mắng cái gì, quay đầu nhìn Eric lại phát hiện anh ta còn khiếp sợ và mê hoặc hơn so với mình.
“Cái kia…… Em họ tôi có quen với bạn cô sao?”
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu : “Chẳng lẽ cậu không biết sao?”
“Biết cái gì?”
“Sriranda đi ra từ Vienna Caesar, cũng chính là quan hệ thiếu gia nữ bộc.”
Cẳm Eric nhất thời như rớt rụng.
Trong phòng, ánh sáng chỉ được duy trì bởi chiếc đèn dầu nhỏ.
Tiêm đèn bị giảm đến mức thấp nhất càng làm cho căn phòng thêm phần u ám.
Màn giường che hờ một bóng dáng mờ ảo.
Sriranda phải tốn một khí lực rất lớn mới bình ổn được hô hấp của mình, lúc này
cô mới chống đỡ thân mình hoàn thành đoạn đường từ cửa đến giường, sau
đó chậm rãi nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.
Màn giường sa
tanh, rõ ràng nhẹ đến mức không thể cảm thấy được sức nặng, nhưng khi cô vươn tay muốn vén lên lại cố thế nào cũng không vén lên được, cuối cùng đành buông lỏng tay xuống, chui đầu vào trong chiếc đệm mềm mại, ngay
cả muốn khóc cũng khóc không được.
Là bi thương, một loại bi
thương đến chết lặng. Loại cảm xúc này là bạn cũ của cô, mỗi lần đều sẽ
chọn đúng thời điểm khi cô cô độc nhất tới chơi, giống như mang theo dao găm, ma nghiền trái tim của cô, cô không thể cự tuyệt, chỉ có thể cắn
chặt răng yên lặng thừa nhận.
“Tôi rất sợ hãi……” Cô dựa vào
giường, nghe thanh âm của mình phiêu lãng trong không khí, có cảm giác
mềm nhẹ giống như nói mê,“Thậm chí còn không rõ vì cái gì mà mình phải
sợ hãi như vậy. Cho dù anh chết, thì thế nào? Tôi cũng sẽ tiếp tục sống, tiếp tục hoàn thành tất cả các việc tôi muốn làm, sẽ không có gì thay
đổi, Nhưng…… Rõ ràng không có thay đổi, vì sao còn cảm thấy đau đớn đến
thế? Isaac thiếu gia, anh có thể nói cho tôi biết, đây là vì cái gì
không?”
Trong phòng thực im lặng, chỉ có thanh âm của một mình cô, sâu kín quanh quẩn.
“Tôi tự hỏi chính mình, đến cuối cùng tôi muốn cái gì? Tôi muốn có tiền, tôi muốn rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó dùng số tiền này làm cho cuộc
sống của mình trở nên an nhàn, tôi không muốn lại đau thương, tôi không
muốn lại trải qua cái cảnh trơ mắt nhìn người thân chết đi mà không có
năng lực để cứu giúp…… Nhưng, hiện tại rõ ràng tôi có nhiều tiền như
vậy, nhưng vì cái gì vẫn không có một chút biện pháp nào? Vì cái gì vẫn
sẽ mất đi?”
“Isaac, anh chính là một con quỷ, từ nhỏ đã thế.
Chỉ lo mỗi cảm thụ của riêng mình, một chút cũng không lo lắng cho người khác , ngay cả chết cũng thế.” Tầm mắt của cô không có tiêu cự nhìn
ngọn đèn trên đầu giường, ngọn đèn leo lét ánh lên mặt cô, mờ mờ ảo
ảo,“Nhưng…… Tôi còn chưa….. Tha thứ cho anh mà .”
“Isaac, tôi tha thứ cho anh, bởi vì, tôi không thể để cho anh rời đi mà mang theo
oán hận của tôi, cũng giống nh