
Cô không cần sùng bái!
“Cô ấy hiện tại
hiểu lầm cô, cô rõ ràng biết chỉ cần cô nói một vài lời giải thích cho
cô ấy nghe thì cô ấy nhất định sẽ mở được nút kết trong lòng, làm cho cô ấy chuyển khóc thành mỉm cười, càng thêm kính yêu cô. Nhưng cô cố tình
không làm, ngược lại dùng thần thái lạnh như băng cự tuyệt cô ấy ngàn
dặm, làm mọi thứ càng thêm khó khăn……” Thần điểu cười cười,“Sriranda, cô biết không? Chính như ta đã từng nói, cô không hiểu yêu người, cũng
không nguyện ý được người yêu, bởi vậy cô đem những người đối tốt với cô xem thành nguy hiểm, từ trong tiềm thức đi bài xích và cự tuyệt bọn họ, cô cho rằng như vậy sẽ an toàn , nhưng mọi việc cho tới bây giờ đều có
không đơn giản như vậy .”
Sriranda tức giận nói : “Ta không muốn nghe hay nói chuyện với ngươi, mời ngươi cũng rời đi đi!”
Thần điểu cười càng thêm cổ quái, nhìn cô, như nhìn một con mồi thú vị sắp
tới tay,“Không quan hệ, sớm hay muộn cũng có một ngày cô sẽ nguyện ý
nghe, cũng sẽ chủ động muốn nghe ta nói chuyện . Hẹn gặp lại tiểu thư
Sriranda thân yêu của ta.”
Nó nhún chân tao nhã bay đi.
Sriranda vội vàng tiến lên đóng cửa sổ, buông mành, khi chắc chắn trong
phòng chỉ còn lại một mình cô, không còn ai có thể đến quấy rầy mới đá
giầy trên chân xuống, quần áo cũng không thoát liền bổ nhào vào trên
giường, dùng chăn bao lấy chính mình.
“Thân ái, tôi đã nói ông nhất định làm được! Ông tài giỏi như vậy không có khả năng cuối cùng thua ở nơi này !”
“Quá tuyệt vời, cha! Quá tuyệt vời, mẹ! Không phải nằm mơ, thật sự không
phải nằm mơ nha, con yêu các người, con yêu các người……”
“Đem tôi xoay quanh đùa giỡn như vậy, cảm giác đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay có phải tốt lắm hay không?”
“Cô không hiểu yêu người, cũng không nguyện ý được người yêu.”
“Có thể làm hòa không?”
“Hận ta đi. So với chán ghét càng mạnh liệt oán hận ta đi!”
Từng khuôn mặt lần lượt thay đổi, hiện lên lại biến mất. Thế giới không hề
vận chuyển theo lẽ thường, tất cả cảnh vật như giai điệu lộn xộn thoáng
hiện thoáng mất. Mười bảy năm qua, chưa bao giờ có một ngày giống như
hôm nay, rối rắm như rễ tùng.
Cô cuộn mình lại, chỉ cảm thấy từ tâm đến xương đều không thể thừa nhận nổi.
“Sisi lại không ăn cơm sao?”
Đến giờ dọn cơm trưa, trong phòng ăn nhà Nicole, Nicole nhìn nữ bộc bưng
mâm thức ăn đang từ trên lầu bước xuống, có chút lo lắng hỏi.
Nữ bộc lắc đầu, lo lắng nhìn về phía nữ chủ nhân nói : “Ba ngày , suốt ba
ngày nhị tiểu thư không có bước xuống lầu quá một lần, bưng đồ ăn lên
cũng không chạm qua một chút. Phu nhân, tiểu thư có thể là do sinh bệnh
hay không ? Có cần mời bác sĩ tới không?”
Lidya suy nghĩ trong chốc lát rồi phất tay nói : “Con bé chỉ là đang buồn bực thôi, quên đi, trước cứ mặc kệ nó.”
Nicole nhíu mày nói : “Mẹ, cứ như vậy không được a, cho dù không đói bụng
chết, cũng sẽ bị buồn chết. Con bé chỉ mãi ngủ, ngay cả sách cũng không
xem, không phải rất kỳ quái sao? Mẹ, con cảm thấy dường như Sisi đã xảy
ra chuyện, chúng ta hỏi nó một chút đi……”
“Hỏi nó, cũng
phải do nó muốn nói mới được. Tính tình của em gái con, con cũng không
phải không biết, nó không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.” Lidya không có khẩu vị, đẩy bát ra, cầm lấy khăn ăn xoa miệng, vừa định đứng lên
thì một nam bộc vội vàng chạy vào nói : “Phu nhân, người trong hoàng
cung tới !”
Cái gì? Người trong hoàng cung tới? Người nào đến? Vì cái gì đến nhà bọn họ?
Đang nghi hoặc thì một đội kỵ sĩ bước chân chỉnh tề đi vào đại sảnh, bộ chế
phục trắng xanh giao nhau sắp thành hàng, kề nhau thật đẹp mắt, quả
nhiên là quân đội hoàng gia. Người cầm đầu tiến lên từng bước, hành lễ
với Lidya rồi nho nhã lễ độ nói : “Nicole phu nhân tôn quý, ngài mạnh
khỏe, chúng tôi phụng mệnh vương tử tìm kiếm cô gái thần bí mấy ngày hôm trước xuất hiện trong vũ hội, cô ấy không có lưu lại tư liệu liên quan
gì, trừ bỏ chiếc hài thủy tinh này. Bởi vậy, vương tử mệnh chúng tôi
mang theo hài thủy tinh này, đến từng nhà tìm kiếm cô gái có thể mang
vừa chiếc hài này.”
Lidya cùng Nicole liếc nhìn nhau một
cái, có chút mừng thầm — nguyên tưởng rằng khi vũ hội chấm dứt, thì
chuyện vị hôn thê của vương tử cũng đã trở nên xa vời, không nghĩ tới
vương tử còn chưa chết tâm, còn tiếp tục tìm kiếm vị nữ lang tuyệt sắc
kia. Nói cách khác, chỉ cần mang vừa giầy này,có nghĩa là còn có hy
vọng.
Nghĩ đến đây, Nicole vội vàng nói : “Đã như vậy còn chờ cái gì? Mau đưa hài thủy tinh lại đây!”
Đội trưởng nhóm kỵ sĩ lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp, mở nắp hộp ra,
chiếc hài thủy tinh làm cho vô số cô gái thèm nhỏ dãi không thôi liền
xuất hiện ở trước mắt tầm mắt của mọi người.
Nicole vươn tay cầm lấy nó.
Giầy vào tay, cũng không có cảm giác cứng rắn như bình thường, mà ngược lại, nó mềm nhẹ như tơ, bóng loáng như nước, cơ hồ không cảm giác được sức
nặng.
“Quả thực là kiệt tác của thượng đế……” Nicole kìm
lòng không đậu nỉ non một câu, ngồi vào trên sô pha cởi chiếc giày bên
trái của mình ra, bắt đầu thử mang vào.
Chân vừa ướm vào
bên trong giầy, lại mềm mại như rơi vào trong