pacman, rainbows, and roller s
Chỉ Gọi Tên Em

Chỉ Gọi Tên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322432

Bình chọn: 9.00/10/243 lượt.

ớc nóng.

Trên đường đi qua Thiên Lãnh, chúng tôi dừng xe lại mua kem que ăn.

Lúc đó tôi đột nhiên nhớ lại chuyện cùng Noãn Noãn đứng ăn kem ngoài Thần Vũ Môn ở Tử Cấm Thành.

Rồi nhớ đến chuyện Noãn Noãn hỏi tôi bao giờ đưa em tới Noãn Noãn, tôi trả lời có lẽ vào mùa đông.

Cuối cùng, từ có lẽ vào mùa đông lại nhớ đến đêm trước hôm rời Bắc Kinh, tôi và Noãn Noãn ngồi nói chuyện bên ngoài giảng đường.

“Sớm mai trên đường dài, tiếc tấm lòng lúc này.”

Tiếng Noãn Noãn dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hồi ức vẫn rõ ràng là vậy, không hề phai nhạt bởi thời gian.

Tuy chỉ ở Bắc Kinh có 8 ngày, nhưng mỗi ngày đều khắc lại một dấu ấn thật sâu trên cột mốc thời gian.

Bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc đời ngoảnh đầu nhìn lại, tôi đều có thể thấy rõ mồn một những vết khắc ấy.

Noãn Noãn, anh rất nhớ em.

Em biết không? Kem que ở Thiên Lãnh thực sự rất ngon.

Mùa đông đến lặng lẽ, cảm nhận đầu tiên không phải sự giảm nhiệt, mà là những cơn gió ngày càng mạnh.

Gió lớn ở Tân Trúc nổi tiếng như vậy cũng không phải không có lý.

Tan làm về nhà, còn bị gió thổi cho chao đảo cả người

Mở hộp thư, phát hiện có một bức thư viết tay, là gửi cho tôi.

Chuyện này quả thực quá hiếm gặp, có thể đi mua tờ loto rồi.

Từ khi mạng Internet và điện thoại di động trở lên thịnh hành, mấy trăm năm nay rồi tôi chưa nhận được bức thư viết tay nào cả.

Lúc đợi thang máy, ngó qua địa chỉ ngoài phong bì - Bắc Kinh.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ ngay đến Noãn Noãn.

Tôi vội vàng rời chỗ thang máy, chạy ra cổng, đứng trước cổng cười ha ha hô hô một chập, vung chân múa tay một hồi, rồi mới lại quay vào trước cửa

thang máy.

Không làm như vậy, lát nữa lên lầu ngộ nhỡ phấn khích quá, lại bị Tiểu Tào và Tiểu Hạ cười giễu.

“Về rồi đây,” bước vào nhà, tôi lạnh nhạt nói.

“Anh đụt thứ ba cuối cùng cũng về rồi,” Tiểu Tào nói.

“Lại là một ngày bình thường như mọi ngày, đi đường đến nửa em gái ra hồn cũng không thấy,” tôi nói.

“Tỉnh lại đi, A Đụt,” Tiểu Hà nói.

Tôi cố nhịn cười, giấu kín thư, bước từng bước thong thả về phòng.

Trước khi sắp nội thương, cuối cùng cũng vào đến phòng, đóng cửa lại, phi một phát lên giường.

Bóc thư ra, thư Noãn Noãn viết kín hai trang giấy.

Noãn Noãn nói, việc học của em rất nặng, thời gi­an để ngủ cũng ít đi, có lẽ sắp già đến nơi rồi.

Sau đó Noãn Noãn kể rất nhiều những chuyện vụn vặt hàng ngày, cũng nói em gầy đi rồi.

Em còn nói mấy hôm trước có mua bánh rán sữa, biết tôi thích ăn, nhưng tiếc là không được ăn.

Thế là em đem bánh rán sữa cho vào túi giấy, lấy giấy viết thư bọc lại, qua bảy bảy bốn chín tiếng, lại đem giấy ấy ra viết thư.

“Anh có ngửi thấy mùi thơm của bánh rán sữa không?”

Tôi ngửi ngửi tờ giấy, hình như đúng là có thể ngửi thấy mùi thơm thật.

Nhưng tôi tin rằng, hương thơm này đến từ tấm lòng Noãn Noãn.

Đọc đến đây, tôi mới đột nhiên nhận ra, Noãn Noãn viết bằng chữ phồn thể.

Nhớ lại thầy giáo dạy Hán tự ở Bắc Kinh nói, từ chữ phồn thể học chữ giản thể dễ, từ chữ giản thể học chữ phồn thể khó.

Lúc Noãn Noãn viết bức thư này, nhất định đã tốn rất nhiều tâm huyết.

Cuối thư, Noãn Noãn viết:

“Bắc Kinh sắp có tuyết rồi, lúc nào đưa em tới Noãn Noãn đây?”

Tôi hơi buồn, đặt bức thư xuống, nằm ra giường.

Noãn Noãn, anh tin rằng em biết anh muốn dẫn em đi, dù có khó khăn thế nào

Anh tin rằng em biết.

Nếu như em ở dưới nước kêu cứu, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là lập tức

nhảy xuống nước, sau đó trong khoảnh khắc chết đuối mới nhớ ra là mình

không biết bơi.

Dù cho phản ứng đầu tiên của anh trước khi nhảy

xuống nước có là nhớ ra mình không biết bơi, anh cũng vẫn sẽ nhảy xuống; vì anh tin vào ý chí, tin rằng nó sẽ đem đến cho anh sức mạnh.

Nhưng khi em nói muốn tới Noãn Noãn, phản ứng đầu tiên của anh lại là nghĩ

tới eo biển Đài Loan, đó là nơi không thể chỉ dựa vào ý chí mà vượt qua

được, ít nhất là không phải ý chí của anh.

Vì vậy anh không thể nhận lời em được.

Tôi nằm rất lâu, không biết nên trả lời thư Noãn Noãn thế nào.

Cuối cùng đành đánh liều, thu hết tinh thần, bước xuống ngồi đến bên bàn sách.

Rút bảng đối chiếu chữ phồn thể giản thể ra, viết lại từng chữ từng chữ thành chữ giản thể.

Cái này không giống như e-mail, chỉ cần ấn nút chuyển đổi, bất kể bao nhiêu chữ cũng có thể chuyển sang giản thể, phồn thể trong nháy mắt.

Thế là số chữ có thể viết xong trong vòng nửa giờ, giờ lại phải mất đến ba tiếng.

Tôi nói với Noãn Noãn, mấy hôm trước ăn kem ở Thiên Lãnh cũng rất muốn cho em ăn một que.

Nhưng nếu tôi dùng giấy viết thư bọc kem lại qua bảy bảy bốn chín tiếng, e rằng giấy sẽ hỏng mất.

Cuối thư, tôi viết:

Bất kể tuyết ở Bắc Kinh có rơi lớn thế nào, Noãn Noãn cũng không có tuyết đâu.

Tôi tin rằng Noãn Noãn nhận được thư xong, nhất định sẽ mắng tôi lại xỏ lá.

Nhưng nếu tôi không chơi trò xỏ lá, thì còn có thể sao đây?

Tôi và Noãn Noãn chẳng phải mấy vị lãnh đạo thúc đẩy cơn sóng thời đại, mà

chỉ là những người bình thường bị cơn sóng thời đại ấy đẩy đi.

Trong cơn sóng thời đại, tôi và Noãn Noãn vừa không biết đích đến, lại chẳng cách nào chọn nổi phương hướng.