Chỉ Gọi Tên Em

Chỉ Gọi Tên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322441

Bình chọn: 8.00/10/244 lượt.

i cũng chẳng nhiều.

Có lần thực sự rất muốn gửi­Noãn Noãn, nhưng lại chẳng tìm đâu ra chuyện

vặt, đành phải viết: Hôm nay là ngày thứ bảy liên tiếp mặt trời mọc rồi.

Noãn Noãn gửi lại: Anh vất vả rồi. Cứ kể luôn chuyện bạn cùng phòng của anh đi.

Bạn cùng phòng tôi cũng chẳng có gì hay mà nói, bọn họ đều tẻ nhạt giống hệt tôi.

Mà vài chuyện khá đặc biệt hoặc buồn cười, tôi lại không tiện kể với Noãn Noãn.

Ví dụ như, Tiểu Tào một ngày không đánh điện tử là không chịu nổi, có hôm đột nhiên đi đọc kiệt tác văn học.

Mà lại còn là Hồng lâu mộng.

Tôi và Tiểu Hà kinh động đến thất sắc, vì đây là triệu chứng điển hình của bệnh thất tình.

“Hôm nay tớ lượn vào một trang web, trong đó viết về thông tin của các nữ

diễn viên phim cấp 3 của Nhật. Thật không ngờ trong mục sở thích của bọn họ, phần lớn đều điền là đọc sách” Tiểu Tào nói. “Đọc sách ấy! Nữ diễn

viên phim cấp 3 ấy! Một người đàn ông máu me như tớ làm sao có thể không bị kích thích cơ chứ?”

Tôi và Tiểu Hà quay người đi luôn, không thèm quan tâm đến cậu ta nữa.

Còn một lần khác, Tiểu Hà từ trong phòng tắm bước ra, đầu tóc chải rất gọn gàng.

Cậu ta bước từng bước thận trọng chậm rãi tới bên ngăn kéo bàn sách, nhẹ nhàng kéo ngăn kéo, lấy ra một đĩa CD.

Khẽ khàng gật đầu chào cái đĩa, rồi dùng bàn tay run run đút vào đầu đĩa, vẻ mặt rất trang nghiêm.

“Cậu làm cái gì thế?” tôi và Tiểu Tào đồng thanh hỏi

“Nữ thần của ta,” cậu ta nói giọng thành kính,“Maria Takagi.”

“Với tư cách là bạn cùng phòng với cậu, tớ có nghĩa vụ chỉnh đốn hành vi sai lệch này của cậu,” Tiểu Tào cao giọng nói.

“Hử?” Tiểu Hà quay đầu lại.

“Người được gọi là nữ thần…” Tiểu Tào quỳ một chân xuống đất, hai tay bắt chéo hình chữ thập, ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Chỉ có Azumi Kawashima* mà

thôi.”

* Hai nữ diễn viên phim cấp 3 nổi tiếng của Nhật.

Sau đó hai người bọn họ cãi cọ ầm ĩ.

Bạn cùng phòng với tôi là những người như thế đấy, tôi sao có thể hé răng với Noãn Noãn được?

Vì vậy tôi vẫn chỉ đành cố gắng tìm ra những chuyện vụn vặt hàng ngày để kể với Noãn Noãn.

Hơn nữa, những chuyện vụn vặt này tốt nhất là không dính dáng đến Tiểu Tào và Tiểu Hà.

Lượng công việc của tôi càng nhiều, thời gian về nhà cũng dần muộn đi.

Lúc này mới bắt đầu thử nhắc đến một chút tâm tình với Noãn Noãn.

Noãn Noãn.

Tối qua 10 giờ bị call đến công ty sửa chương trình, 2 giờ sáng mới được về nhà.

Bỗng nhiên cảm thấy cảnh phố đêm khuya thật xa lạ.

Có chút hoang mang, cả mệ.

Lương Lương ở Đài Loan.

Không ngờ mười phút sau đã nhận được thư trả lời của Noãn Noãn.

Lương Lương.

Người phiêu bạt trong giang hồ, sao tránh được gươm đao.

Áp lực công việc lớn, khó tránh có tâm trạng.

Ánh mặt trời sáng nay, sẽ chiếu sáng màn đêm của hôm qua.

Noãn Noãn ở Tuy Hóa.

Tuy Hóa?

Tôi lập tức viết lại hỏi Noãn Noãn, Tuy Hóa là chỗ nào?

Noãn Noãn cũng lập tức viết lại trả lời, Tuy Hóa là quê em.

Tối qua em về quê, khai giảng mới trở lại Bắc Kinh.

Trong đầu tôi bắt đầu mơ tưởng về quang cảnh Tuy Hóa.

Nhớ lại lúc bên bờ Thập Sát Hải, Noãn Noãn hỏi tôi nếu em về quê làm việc, tôi có đến tìm em không?

Lúc đó cũng không biết xúc động thế nào, mà tôi lại nói là có.

Tuy Hóa nghe có vẻ là một thành phố lớn, nếu như thật phải đi Hắc Long Giang tìm Noãn Noãn, chắc không khó lắm.

Tôi cũng trao đổi thư từ vài lần với Từ Trì và Cao Lượng, bọn họ vừa tốt nghiệp ra trường, đã tìm ngay được việc

Cao Lượng chưa quên lời hẹn dẫn tôi đi leo Trường Thành - Tư Mã Đài; Từ Trì lại không ngừng dặn dò: Sau này tới Bắc Kinh, nhất định phải báo cho

cậu ta.

Tôi tin mấy lời này không phải khách sáo.

Cậu em khóa dưới vẫn còn đi học, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gọi điện nói chuyện.

“Anh này, em nói với anh một chuyện.” Có lần cậu ta gọi đến cho tôi.

“Chuyện gì?”

“Hôm nay em đã gọi điện cho Vương Khắc đấy.” Giọng cậu ta rất phấn khích.

“Ờ. Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

“Không khỏe.”

“Vương Khắc làm sao?”

“Cô ấy nhận được điện thoại của em, vui quá còn bật khóc nữa kìa.”

“…”

“Anh, anh có biết thế nào là vui đến phát khóc không?”

“Biết.”

“Vui - đến - phát - khóc đấy!”

“Cậu gọi điện để huênh hoang đấy hả?”

“Không phải huênh hoang với anh, mà là khích anh thôi. Em biết anh nhất định không dám gọi điện cho Noãn Noãn.”

“Mặc xác tôi.”

“Vui - đến - phát - khóc nhá!”

“Vui cái đầu cậu ấy!”

Tôi dập máy, không thèm đếm xỉa đến cậu ta nữa.

Thời gian thử việc đã qua, lương cũng được tăng lên một ít, tôi bắt đầu có cảm giác ổn định.

Có lúc thậm chí còn có cảm giác sắp chết già nơi này, không thoát khỏi mồ hôi lạnh.

Noãn Noãn.

Công việc của anh ổn định rồi.

Nhưng rất sợ vì ổn định mà mất đi sức sống, lâu dần rồi trở thành bức tượng.

Hơn nữa còn là một bức tượng mặt mũi lạnh tanh.

Lương Lương ở Đài Loan.

Lương Lương.

Chưa thấy ai chê ổn định bao giờ.

Hay là anh muốn phiêu bạt?

Giang hồ cầu yên, phiêu phiêu bạt bạt dễ gặp gươm đao.

Hơn nữa trước khi còn chưa đến Bắc Kinh tìm em, anh không biến thành tượng được đâu.

Noãn Noãn ở Bắc Kinh.

Thời tiết đã bước sang mùa thu, tôi và Tiểu Tào, Tiểu Hà lái xe đến Cốc Quan tắm suối nư


XtGem Forum catalog