
g du khách nào ở đây.
Vừa bước qua cổng đã thấy một đàn đá lộ thiên có ba tầng thượng, trung, hạ hình tròn, thầy Lý nói đây là Hoàn Khâu Đàn.
Hoàn Khâu Đàn bị hai bức tường thấp vây quanh hình vuông, bên trong hình tròn, tượng trưng cho trời tròn đất vuông.
Đây là nơi hoàng đế tới tế Trời vào ngày Đông chí.
“Chúng ta đi tiếp về hướng Bắc, lát nữa sẽ lại vòng trở lại,” thầy Lý nói.
Chúng tôi không leo lên Hoàn Khâu Đàn, mà đi vòng men theo tầng hạ của đàn đá, theo hướng chính Bắc đi thẳng về trước.
Vừa ra khỏi Hoàn Khâu Đàn, liền thấy một ngôi đền có mái cong vút lợp ngói lưu ly xanh lam.
“Đây là Hoàng Khung Vũ, là nơi đặt bài vị của Hoàng Thiên Thượng Đế và hoàng đế Tổ Tiên.” Mọi người nghe xong liền muốn đi vào điện xem thế nào,
nhưng thầy Lý nói để lát nữa, giờ đi sang phía bên trước đã.
“Tuyệt quá, quả nhiên bây giờ không có ai.” Thầy Lý dừng bước bên bức tường
bao hình tròn, nói: “Đây là vách hồi âm. Lát nữa hai người một nhóm, mỗi người đứng ở một đầu đường kính của hình tròn, quay mặt vào tường nói,
âm lượng không cần lớn, cũng không cần kề sát vào tường. Mọi người thử
xem có thể nghe thấy tiếng vọng không.”
Vách hồi âm có đường kính 61,5 mét, cao 3,7 mét, dày 0,9 mét, là tường bao quanh Hoàng Khung Vũ.
Tường được xây bằng gạch nung màu tro nhạt, từng viên gạch liền kề san sát,
trơn láng, không có lấy một khe hở, đầu tường lợp mái ngói lưu ly xanh
lam.
Kỳ lạ ở chỗ, lúc nãy nhiệt độ ngoài trời chắc chắn vượt quá
30 độ, nhưng đi men theo bức tường tròn, lại cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Tôi bước đến vị trí đã định, ghé sát tai vào tường, thấp thoáng nghe thấy tiếng gió, còn cả một số âm thanh vỡ vụn nữa.
“Lương Lương.” Tôi nghe thấy rồi, là tiếng Noãn Noãn, nhưng âm thanh dường như đã bị cho qua tủ băng, lạnh hơn, lại thấp hơn giọng thật của Noãn Noãn.
“Em là người hay là ma đấy?” Tôi nói với bức tường.
Noãn Noãn bật cười, tiếng cười mỏng manh, hơi giống tiếng chim hót.
“Em nghe thấy rồi,” là tiếng Noãn Noãn.
“Anh cũng nghe thấy rồi,” tôi nói.
“Anh ăn no chưa?” là tiếng Noãn Noãn.
“Anh ăn no rồi,” tôi nói.
“Lương Lương.”
“Noãn Noãn.”
“Em chẳng biết nói cái gì nữa,” là tiếng Noãn Noãn.
“Anh cũng thế,” tôi nói.
Noãn Noãn và tôi đều rất phấn khích, phấn khích quá lại thành ra không biết nên nói gì?
Trước đây đều là nhìn nhau nói chuyện, giờ lại nhìn tường nói, từ tường nghe thấy lời đáp, thật không quen tí nào.
Chúng tôi nói bừa mấy câu chả ra đâu vào đâu, dù gì lời nói cũng không quan trọng, quan trọng chỉ là phát ra tiếng.
Tôi giả tiếng chó sủa, Noãn Noãn giả tiếng mèo kêu, tôi lại giả tiếng chó bị xe đụng, Noãn Noãn bèn giả tiếng mèo bị chó cắn.
Tôi thử nói tiếng Anh, có khi vách hồi âm linh thiêng, chưa biết chừng lại coi thường tiếng Anh, nhưng Noãn Noãn vẫn nghe ra.
“Ta là tài tử đây, giai nhân em nơi nao?” là tiếng cậu em khóa dưới.
Ngoảnh đầu sang liền thấy Vương Khắc chỉ cách tôi có năm bước chân, cô bé liếc thấy thái độ của tôi, có chút ngượng ngùng bèn nhích ra xa một chút.
“Em muốn tới Noãn Noãn!” tiếng Noãn Noãn truyền đến.
Tôi giật thót mình, quyết định giả chết.
“Chẳng nghe rõ gì cả,” tôi nói.
“Đừng có giả vờ, rõ ràng là anh nghe thấy rồi.”
“Anh có giả vờ đâu.” Tôi nói xong liền nhận ra mình bị hớ.
Quả nhiên Noãn Noãn bật cười hả hê, mà còn cười rõ lâu, như thể muốn khiến tôi phải thấy xấu hổ.
Cùng với tiếng cười của Noãn Noãn, dường như tôi còn nghe thấy một tiếng nói trong lòng, có lẽ tiếng nói ấy vẫn luôn luẩn quất trong lòng tôi, để
đến tận lúc này đây, khi gặp bức vách hồi âm, mới xuất hiện rõ ràng,
trọn vẹn.
“Noãn Noãn, anh...” tôi nói.
“Đoạn sau nghe không rõ,” tiếng Noãn Noãn truyền lại.
“Noãn Noãn.” Nói đến đây, tôi ngửa cổ ra sau, nén cho tiếng mình thấp nhất, nhẹ nhất: “Anh thích em.”
“Đoạn sau vẫn nghe không rõ ấy.”
“Đừng có giả vờ,” tôi nói.
“Em không giả vờ mà.” Noãn Noãn dường như đã cuống lên.
Noãn Noãn, anh biết em không nghe thấy, nhưng dù gì anh cũng nói rồi.
Đây là tiếng vọng trong lòng anh.
Tiếng vọng này không cần được trả lời, nó chỉ muốn được truyền đi thôi.
Thầy Lý để mọi người chơi 20 phút, rồi mới giải thích qua về nguyên lý của vách hồi âm.
Nguyên lý này rất dễ hiểu, sóng âm ở bên trong mặt lõm của hình tròn, nên sẽ liên tục được phản xạ và truyền đi.
Mặt tường cứng cáp lại nhẵn bóng, độ tản của sóng âm được giảm đến mức nhỏ
nhất, vì vậy mới có thể nghe được tiếng vọng trong vòng mấy chục mét.
Nguyên lý nói thì đơn giản, nhưng tính toán chính xác khi xây dựng, chọn lựa
vật liệu, tỉ mỉ thi công, mới là điều kỳ diệu của bức vách hồi âm được
xây dựng từ mấy trăm năm trước này.
Lúc này tôi mới hiểu vì sao
thầy Lý nhất định chọn lúc vắng người nhất để đến đây, bởi chỉ cần đông
du khách, hàng trăm cái miệng cùng hò hét: Nhóc con, Bố ơi, Em ơi, Anh
ơi, Tôi muốn đánh rắm, Ăn shit không...
Bạn còn có thể nghe ra cái gì nữa đây?
Đừng nói là tiếng vọng trong mấy chục mét, kể cả có người đứng ngay gần hét
lên “Cứu tôi với”, bạn cũng chưa chắc đã nghe thấy nữa là.
Thầy
Lý dẫn mọi người trở lại trước điện lớn của